“Hận? Ha ha đương nhiên là tôi hận. Tôi chỉ muốn tiêu diệt toàn bộ bọn họ. Hận tới mức muốn dóc thịt họ. xay ra để họ vĩnh viễn không thể đầu thai”
“Cậu không thể nào hiểu được nỗi khổ của tôi, cậu không thể nào hiểu được nỗi oán hận của tôi”.
“Tôi tu luyện ở Băng Nguyên 50 năm, chính là để chờ tới ngày này. Ngày tôi có thể báo thù. Cậu nói xem, tôi có hận họ hay không?”
Người kia cười lạnh lùng, khuôn mặt ánh lên vẻ dữ †ợn. Hoa Vi Vi nín thở: “Ông rốt cuộc là ai?”
“Sao thế? Bố cô không nhắc tới tôi sao?”
Người kia khẽ cười: “Tôi tên Đoạn Thiên Tường. Bố cô chưa từng nói với cô về cái tên này à?”
“Cái gì? Đoạn Thiên Tường?”, Hoa Vi Vi rõ ràng là đã từng nghe qua nên cô ta khẽ tái mặt, hai chân mềm nhữn.
*Ồ? Xem ra bố cô cũng đã nói với cô về tôi mà”, người này bật cười ha ha, rõ ràng là vô cùng đắc ý.
“Người này là ai vậy?”, Lâm Chính bước tới cạnh Hoa Vi Vi và hỏi
Hoa Vi Vi run rẩy, không hề lên tiếng.
“Sao thế? Tại sao lại không nói. Người ta đang hỏi cô đấy. Cô nói đi chứ? Lế nào không dám?”, người kia nheo mắt cười đầy ý vị. Hoa Vi Vi để lộ vẻ uất hận nhưng vẫn im lặng “Cô không nói phải không? Vậy để tôi thay cô nói”.
Người này chắp tay sau lưng, nhìn chăm chăm Lâm Chính: “Nhóc, cậu biết bố của con bé này đúng không — chưởng môn Băng Nguyên. Cậu có biết ông ta là người thế nào không?”
“Tôi nói cho cậu biết, ông ta là cái thứ không bằng cả loại cầm thú. Gã đó dụ chị dâu mình, phản bội anh em, chém giết người nhà. Đó là kẻ đáng ghê tởm nhất trên thế gian này”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!