Hoa Vi Vi vào lúc sống chết thế này, thân phận của cô ta đã chẳng còn tác dụng gì nữa. Cô ta không thể nào điều khiển được Lâm Chính.
Mà mục tiêu của người đàn ông kia dường Nếu không thể nhờ Lâm Chính ra tay thì chút hi vọng cuối cùng của cô ta cũng không còn. Nên cô ta đành phải phối hợp.
Chỉ cần Lâm Chính ra tay chiến đấu được với người đó thì cô ta sẽ có cơ hội, vẫn có cơ may cứu vấn. Vì vậy lúc này cô ta chỉ có thể phối hợp được với Lâm Chính. Dù cô ta khinh thường anh.
“Liều mạng thôi”
Nhìn người đàn ông trung niên bước tới, Hoa Vi Vi bặm môi lao lên, những bảo vật trên người cô ta được kích hoạt phát ra ánh sáng chói mắt. Những bảo vật này phóng ra khí tức mạnh tới ghê người, xua tan hàn khí ở xung quanh.
Người đàn ông trung niên vô cùng kinh ngạc: “Thực lực của cô chẳng ra làm sao nhưng chiêu thức thi triển thì được đấy, xem ra bố cô thật sự rất yêu thương cô nên mới cho cô nhiều bảo bối như vậy. Không tệ! Nếu để cô làm con chó của tôi thì tôi nghĩ sẽ thú vị lắm khi bố cô nhìn thấy bộ dạng ngoe nguẩy của cô”.
Người đàn ông trung niên bật cười, đôi mắt ánh lên vẻ quỷ dị. Hoa Vi Vi nghe thấy vậy thì vừa xấu hổ vừa tức. giận. Cô ta gầm lên, rút bảo kiếm ra đâm về phía người đàn ông.
Bảo kiếm phóng ra ánh sáng khủng khiếp. Thế nhưng người đàn ông trung niên chẳng bận tâm, ông ta phất tay bằng vẻ vô cảm.
Trong nháy mắt...
Một bức tường băng đột nhiên được hình thành chặn được của Hoa Vi Vi.
Hoa Vi Vi bặm môi, tiếp tục đâm mạnh. Bức tường băng bị thanh kiếm đâm xuyên, băng vỡ ra đâm về phía Hoa Vĩ Vì.
Cô ta nín thở, không kịp phòng bị nên đã bị rất nhiều mảnh băng đâm vào người. Dù có lớp bảo vật cực mạnh thì cô ta cũng bị ảnh hưởng. Chỉ một lúc thôi mà Hoa Vì Vi đã bị trầy ra tróc vẩy rồi. Đám bảo vật trên người ánh sáng cũng dần tối đi.
Sức mạnh của cô ta bị tiêu hao đi nhiều, không thể tiếp tục kích hoạt số bảo vật của mình. Còn tiếp tục thế này thì cô ta sẽ chết mất.
“Tên họ Lâm kia, anh còn chờ đợi điều gì? Mau...tới giúp tôi đi...", Hoa Vi Vị vừa lùi lại vừa gào lên.
“Đừng vội. Tôi tới đây”, Lâm Chính thản nhiên nói sau đó bước tới trước. Thế nhưng người đàn ông trung niên cũng chẳng buồn quan tâm, chỉ nhìn Hoa Vĩ Vi.
“Cô là con chó của tôi, còn định chạy đi đâu?”, ông ta bật cười ha ha và đưa tay ra định chộp lấy Hoa Vi Vi
Những mũi băng đâm vào người Hoa Vi Vi đột nhiên tan ra, sau đó tập hợp lại tạo thành một cái xích khủng khiếp khóa chặt tứ chỉ cô ta
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!