Người của Ngũ Phương Băng Nguyên xung quanh nhìn chằm chằm Lâm Chính, mỗi người đều đặt tay lên đao kiếm của mình.
Chỉ cần Lâm Chính nói không đúng, e rằng ngay cả †ư cách làm nô lệ cũng không có, sẽ bị những người của Ngũ Phương Băng Nguyên này băm thành trăm mảnh ngay tại chỗ.
Dẫu sao bây giờ anh cũng đang nghỉ ngờ chất vấn thế lực siêu bá chủ này!
Chỉ điểm này thôi cũng đủ để anh chết không còn mảnh xương cốt.
Nhưng Lâm Chính vẫn mặt không đổi sắc, ngược lại trên mặt lại nở nụ cười nhạt.
Anh cầm lấy đơn thuốc kia, thản nhiên hỏi: “Phương pháp luyện đan của Cường Hồn Đan là gì, các người có biết không?”
“Hừ, phương thuốc này vốn là của Ngũ Phương Băng Nguyên chúng tôi, sao chúng tôi lại không biết chứ?”
"Dùng Tử Thảo, Thăng Ma, Nhu Tâm, Hương Như làm thuốc dẫn, sau đó dùng lửa luyện chế thêm hoa Hạ Sinh, rễ Lau, Tam Thất, rễ Cô Lâu, Thanh Đại, giai đoạn này cần không ngừng đảo lộn dược liệu trong lò luyện đan, cô đọng thành đan dược! Không nói mười nghìn chứ ít nhất cũng đến tám nghìn người ở Băng Nguyên đều biết phương thuốc này, giờ anh nói phương thuốc này có vấn đề? Đúng là nói chuyện viển vông?”
Thiếu Phù Thương híp mắt cười nhạt, con ngươi tràn đầy sát ý.
“Nếu đã muốn buộc tội thì phải để cho người ta không còn lời nào để nói chứ nhỉ! Tôi nói phương thuốc. này có vấn đề! Anh nói không có vấn đề! Nếu vậy thì mời các người lập tức chuẩn bị những dược liệu trong này, tôi sẽ luyện chế một nồi ở trước mặt mọi người. Xem thử loại đan dược điều chế theo đơn thuốc này rốt cuộc là Cường Hồn Đan hay là giống độc dược do nhà họ Dục luyện chế?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Tên khốn kia, tôi thấy anh đang muốn lãng phí thời gian! Còn luyện đan ở trước mặt mọi người hả? Anh muốn đùa giỡn chúng tôi phải không?”
Thiếu Phù Thương nóng nảy, vung bàn tay lớn lên: “Người đâu, bắt thằng khốn này lại cho tôi, đưa hắn ra ngoài lột da róc xương, treo lên tường thành!”
“Vâng!”
Mọi người la lên, lập tức xông về phía Lâm Chính,
“Dừng tay!”
Dục Chấn Thiên lập tức dẫn người xông lên phía Trước.
“To gan! Người nhà họ Dục, các người muốn tạo phản phải không? Các người thật sự cho rằng tôi không dám diệt sạch toàn bộ mấy người sao?”
Thiếu Phù Thương giận dữ mắng mỏ, hắn đã thúc dục khí kình, chuẩn bị ra tay
Hành động này của cậu Lâm, chẳng qua là muốn làm rõ chân tướng của chuyện này! Nếu chúng tôi có tội thì chúng tôi không còn gì để nói! Nhưng lúc này cậu không dám để cậu Lâm luyện đan, chẳng lẽ trong lòng các người có gì khuất tất?”
Dục Chấn Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, lập tức rút kiếm bên hông ra, áp vào cổ mình.
“Nếu đại nhân không chịu đồng ý với yêu cầu của cậu Lâm thì tôi sẽ tự sát để chứng minh sự trong sạch của nhà họ Dục! Chúng tôi chết cũng không hối tiếc, nhưng người ngoài biết được việc này, bọn họ sẽ nói như: thế nào thì tôi không biết được!”
Vừa mới thấy hành động này, sắc mặt của Thiếu Phù Thương lập tức trở nên lạnh lùng.
“Ông đang uy hiếp chúng tôi hả?”
“Không phải tôi uy hiếp các vị đại nhân, chỉ là tôi muốn làm rõ mọi chuyện thôi!”
“Khốn nạn!”
Thiếu Phù Thương tức giận run cả người, nhưng cuối cùng hắn cũng không bị kích động.
“Người đâu, đi lấy dược liệu và lò luyện đan tới”. Thái Hòa ở phía sau bình tĩnh nói. “Tuân lệnh!”
Một số người của Băng Nguyên vội vã rời khỏi Băng Hình Cung.
“Thằng nhóc, cậu chỉ có một cơ hội này, chúng tôi hy vọng cậu không có thêm yêu cầu quá đáng nào nữa, nếu không, cậu nhất định sẽ không ngờ tới hậu quả đâu”.
Thái Hòa nhìn chằm chằm Lâm Chính, thờ ơ nói.
“Yên tâm, tôi sẽ cho mọi người tâm phục khẩu phục”.
Lâm Chính nói. “Gia chủ, làm sao bây giờ?”
Một thành viên trong nhà họ Dục thận trọng hỏi dò Dục Chấn Thiên.
“Bây giờ chỉ có thể đặt hy vọng vào cậu Lâm thôi”.
Dục Chấn Thiên khàn giọng nói, đôi mắt lấp lánh vô cùng rực lửa.
Nếu hành động này của Lâm Chính không thể cứu nhà họ Dục thì bọn họ sẽ không còn đường sống.