“Vì sao không soi gương xem lại mình đi? Dựa vào ông mà cũng xứng được gặp chưởng môn của chúng tôi?”.
Thiếu Phù Thương đến gần thêm, nhìn chằm chằm Dục Chấn Thiên, cười nhạt: “Chỉ có thể nói ông đáng đời! Cậu chủ chúng tôi thích người của nhà họ Dục các ông, đó là vinh hạnh của các ông, các ông lại dám từ chối lòng tốt của cậu chủ? Đúng là không biết điều! Ha ha, nói thật cho các ông biết, đan dược mà các ông luyện chế vốn không có vấn đề. Nhưng đây là Ngũ Phương Băng Nguyên, cậu chủ nói thuốc của các ông có vấn đề thì nhất định là có vấn đề, lần này xem các ông làm sao thoát được!”.
“Mày...".
Dục Chấn Thiên tức giận run rẩy cả người, tròng mắt mở lớn, chỉ muốn xé xác Thiếu Phù Thương ra.
Nhưng ông ta biết một khi làm như vậy, người nhà họ Dục sẽ chết không chỗ chôn thân.
“Dục Chấn Thiên, ông muốn bảo vệ người nhà họ. Dục thật ra rất đơn giản. Cậu chủ dặn chỉ cần ông bảo. Dục Ái Nhiễm ngoan ngoãn nghe lời, đi theo cậu chủ, nhà họ Dục các ông sẽ bình an vô sự, thậm chí còn được cậu chủ đề bạt, lên như diều gặp gi n này thảo phạt 'Thiên Thần Điện, nhà họ Dục cũng sẽ có được vô số lợi ích. Thế nào? Ông không động lòng sao?”.
Thiếu Phù Thương mỉm cười nói.
Dục Chấn Thiên mặt mày dữ tợn, nhìn chằm chằm hắn, hồi lâu không lên tiếng.
“Đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, lòng nhẫn nại của cậu chủ có hạn, tốt nhất hãy nhanh chóng trả lời. Nếu không, tôi sẽ khiến nhà họ Dục. các người vĩnh viên không trở mình được!”.
Thiếu Phù Thương lạnh lùng nói, sau đó quay người đi lấy giấy xét xử.
Đúng lúc đó, những người còn lại của nhà họ Dục và người của Lạc Dương Cốc đều đi vào.
“Lạc Dương Cốc?”.
Người ở đây cực kỳ bất ngờ.
“Cốc chủ Lạc Dương Cốc, các người chạy đến đây. làm gì? Hình như chuyện này không liên quan đến các người nhỉ?”.
Thiếu Phù Thương cầm giấy xét xử, thản nhiên nói.
“Thiếu Phù Thương đại nhân, chúng tôi đến đây chỉ để tìm công đạo. Nếu đại nhân có thể làm chúng tôi tâm phục khẩu phục, vậy thì nhà họ Dục bị xử trí thế nào, chúng tôi cũng sẽ không có ý kiến”.
Cốc chủ Lạc Dương Cốc nói.
Vẻ mặt Thiếu Phù Thương lạnh đi: “Nếu không thể khiến các người tâm phục khẩu phục thì sao?”.
“Vậy đại nhân không thể động vào nhà họ Dục!”. Cốc chủ Lạc Dương Cốc hét lên.
Người của Lạc Dương Cốc đều mang vẻ mặt kiên quyết.
“Khốn nạn!”.
Thiếu Phù Thương nổi giận, chỉ vào cốc chủ Lạc: Dương Cốc quát mắng: “Các người là cái thá gì mà dám đe dọa Ngũ Phương Băng Nguyên chúng tôi? Người đâu, bắt hết đám người này cho tôi!".
“Uy hiếp? Đại nhân, chúng tôi tìm công đạo cũng tính là uy hiếp sao? Nếu vậy, đại nhân cứ bắt chúng tôi đi! Nhưng tôi phải nói cho đại nhân biết, bây giờ ở bên ngoài có không biết bao nhiêu con mắt nhìn vào đây, nếu đại nhân lấy đó làm lý do bắt Lạc Dương Cốc chúng tôi, không biết đại nhân chuẩn bị dùng lý do gì để chặn miệng bọn họ?”.
Cốc chủ Lạc Dương Cốc lạnh lùng nói to.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!