Chuyện gì thế này?
Người cầu hôn cô là Lâm Chính?
Đôi mắt Tô Nhu trở nên mờ mịt, đầu óc hỗn loạn. Dường như cô đã gặp ảo giác.
Sắp thành công rồi!
Đinh Dương thấy thế thì mừng rỡ, đang định kêu lên tiếng nữa để chấm dứt chuyện này.
Nhưng đúng lúc Tô Nhu định mở miệng thì một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Cô ấy là vợ tôi, sao có thể lấy anh được?”.
Hơi thở của Đinh Dương trở nên run rẩy, nhìn về phía âm thanh.
Chỉ thấy Lâm Chính mặt không cảm xúc đi tới, ôm 'Tô Nhu vào lòng.
“Anhl”.
Đinh Dương đứng phắt dậy, tức điên lên.
Tô Nhu nhào vào lòng Lâm Chính, ôm chặt lấy anh, run rẩy nói: “Lâm Chính, em... em cảm thấy rất đau đầu, chuyện này là sao vậy? Em... rốt cuộc em bị làm sao thế?”.
Lâm Chính nhìn Tô Nhu, nhìn biển hoa kia, rồi lại nhìn dáng vẻ của không ít cô gái trong hội trường, lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Anh lấy châm bạc ra, bất ngờ đâm vào cần cổ trắng nõn của Tô Nhu.
Tô Nhu thở dài một tiếng, cơn đau đầu lập tức biến mất, trở lại như bình thường.
“Những bông hoa này có độc!". Lâm Chính lạnh lùng đáp. “Gái gì?”.
Tô Nhu cả kinh, nhìn biển hoa với ánh mắt không thể †in được, rồi lại nhìn Đinh Dương. Cô nghĩ lại cơn đau đầu và ảo giác mới xuất hiện lúc trước, cảm thấy rất không bình thường, sợ hãi nói: “Đây là hoa gì mà lại có độc thế?”.
“Nếu anh đoán không nhầm thì chắc hẳn đây là hoa ảo giác! Độc tính của chúng rất nhẹ, có thể phát tán thông qua hương hoa, hơn nữa... chỉ có hiệu quả đối với phái nữ”.
"Cái gì? Lẽ nào bọn chúng là thôi...", Tô Nhu biến sắc.
"Em yên tâm, loại hoa này không có hiệu quả đó, công hiệu chính của nó là ảnh hưởng đến tâm trí con người, đồng thời khiến người ta luôn trong trạng trái vô cùng hưng phấn, đến mức xuất hiện ảo giác", Lâm Chính trầm giọng nói.
"Hóa ra là vậy..."
Tô Nhu lập tức hiểu ra.
Cô mơ hồ nhớ lại vừa nãy khi Đinh Dương cầu hôn, hình như cô nhìn nhầm anh ta thành Lâm Chính, đang định đồng ý. Cũng may Lâm Chính xuất hiện kịp thời, nếu không sợ là anh ta đã thành công.
Tuy thứ này không có hiệu quả xui khiến dục vọng, nhưng nếu cô sinh ra ảo giác, coi Đinh Dương là Lâm Chính, thì chẳng phải sẽ để Đinh Dương được như ý sao?
Tô Nhu nghĩ đến đây, không khỏi sợ hãi.
"Họ Lâm kia! Mày còn không cút đi? Lẽ nào số tiền kia còn chưa đủ?".
Thấy Lâm Chính ra mặt làm hỏng chuyện tốt của mình, Đinh Dương nổi giận, trầm giọng quát.
"Tôi hỏi anh, anh thực sự có ý đồ với vợ tôi sao?".
Ánh mắt Lâm Chính lạnh tanh, bình thản hỏi.
"Mày cũng xứng với Tô Nhu sao?".