“Đi kiểm tra xem saol".
Đinh Dương lạnh lùng nói.
Anh ta cũng cảm thấy tên Lâm Chính này có chút kỳ quái.
“Vâng!". Ông lão gật đầu, lập tức rời đi.
Đinh Dương vẫn đứng ở tầng hai nhìn chăm chằm Tô Nhu, nắm tay âm thầm siết chặt.
Dù có chuyện gì xảy ra, thì hôm nay anh ta cũng phải có bằng được cô gái này.
Gặp một loạt sóng gió như vậy khiến Tô Nhu có chút mệt mỏi.
Nhưng buổi lễ kỉ niệm thành lập trường còn chưa bắt đầu, cô cũng chỉ có thể cắn răng tham gia.
“Tôi còn có việc, em Tô, em hãy đưa chồng tham gia lễ kỉ niệm đi”.
Ngô Thanh Xuyên mỉm cười rồi xoay người rời đi. “Chào hiệu trưởng Ngôi”. Mấy người chào hỏi.
Ngô Thanh Xuyên vừa đi, Văn Tỉnh đã lập tức sấn tới.
“Được đấy! Tiểu Chính! Không ngờ mồm mép của anh lại lợi hại như vậy!”.
Văn Tịnh túm lấy cánh tay Lâm Chính, cười nói: “Nói đi! Có phải anh dựa vào cái miệng này để chinh phục Tiểu Nhu nhà chúng tôi không?”.
Lâm Chính không biết nên trả lời thế nào.
Tô Nhu thì ngại đến mức đỏ bừng mặt, gắt lên: “Văn Tịnh, cậu đừng đùa linh tỉnh nữa!”.
“Chà, ngại rồi à? Xem ra mình đoán đúng rồi!". Văn Tịnh nói đầy thâm ý. “Mặc kệ cậu! Lâm Chính, chúng ta vào trong thôi!”.
Tô Nhu trừng mắt nhìn Văn Tịnh, rồi kéo Lâm Chính vào hội trường.
Nhưng vừa vào hội trường, Tô Nhu đã sửng sốt.
Chỉ thấy trung tâm hội trường được che bằng một †ấm vải trắng rất lớn, không biết bên dưới là gì. Còn những người xuống từ chiếc Bentley đều chui vào tấm vải trắng, không biết đang làm cái gì.
“Bọn họ làm gì thế? Đang bố trí gì sao?”.
Văn Tịnh tò mò hỏi. “Không biết nữa”. “Hay là lật lên xem sao?”.
“Thôi đừng, nói không chừng là tiết mục kỉ niệm ngày thành lập trường, chúng ta đừng phá rối!".
Tô Nhu nói, rồi kéo Lâm Chính và Văn Tịnh ngồi xuống bên cạnh nghỉ ngơi.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc vest đi về phía Lâm Chính.
“Chào anh, vừa nãy có phải là anh giẫm lên nóc xe tôi không?”
Người đàn ông nhìn Lâm Chính, bình thản nói.
“Có chuyện gì sao?”.
Lâm Chính hỏi.
“Anh giẫm hỏng nóc xe của chúng tôi, phải trả chỉ phí sửa chữa, mong anh có thể hợp tác với chúng tôi để giải quyết”.
Người đàn ông lạnh lùng đáp.
“ơ..
Sắc mặt Tô Nhu lộ vẻ khó xử, vội đứng lên nói:
Thực sự rất xin lỗi anh, là chồng tôi hơi kích động. Thế này đi, tiền sửa xe hết bao nhiêu thì chúng tôi đền bấy nhiêu!".
Lâm Chính cũng không phản đối.
Dù sao cũng là anh giãm lên xe người ta nên bị đuối lí, đối phương đòi bồi thường cũng không có gì lạ.
Anh lấy một tấm thẻ ngân hàng ra, bình tĩnh nói: “Anh quẹt chiếc thẻ này đi! Cần đền bao nhiêu thì quẹt bấy nhiêu!”.
Đối phương cầm thẻ của Lâm Chính, nói: “Chúng tôi cần gọi người đến giám định tổn thất, hơn nữa nếu quẹt thẻ thì anh phải đi cùng chúng tôi đến ngân hàng, nên mong anh có thể đi cùng chúng tôi một chuyến”.
“Không cần phiền phức như vậy chứ?”.
Ánh mắt Lâm Chính lóe lên sự khác thường, bình thản nói.