Đám người Châu Mặc vẻ mặt cực kỳ thâm trầm. Thời khắc này, bọn họ mới ý thức được hành động của mình lỗ mãng đến thế nào.
Nhưng bọn họ không hiểu, vì sao thiên chủ Đệ Tam Thiên Hổ Ma La của Ma La Thiên lại xuất hiện ở đây...
Trong mắt bọn họ lộ vẻ tuyệt vọng.
“Không ngờ lần này đến Giang Thành lại có thu hoạch ngoài dự liệu, thật bất ngờ”.
Hổ Ma La bình thản quan sát bọn họ, trên mặt hiện lên ý cười.
“Hổ Ma La! Ông muốn làm gì?”.
“Tôi nói ông biết, ông dám làm gì bất lợi với chúng tôi, Long Vương Điện sẽ không tha cho ông!”.
Đám người Tử Ngải hoảng hốt, còn định dùng lời để uy hiếp Hổ Ma La.
Nhưng những lời này lọt vào tai Hổ Ma La lại non nớt đến thế nào.
“Các người nghĩ tôi sợ Long Vương Điện sao?”. Hổ Ma La cười nhạt nhìn bọn họ: “Mặc dù gần đây Long Vương Điện đúng là phát triển vượt bậc, nhưng các. người đắc ý không lâu đâu!”.
“Ông có ý gì?”.
Châu Mặc hít sâu một hơi, hỏi tới.
“Tôi không có hứng thú nói lời thừa thãi. Bây giờ tôi chỉ muốn làm rõ một chuyện, nếu các người thành thật nói cho tôi biết, tâm trạng của tôi tốt lên có lẽ còn có thể thả các người đi”, Hổ Ma La nói.
“Thật sao?”. Tử Ngải vội hỏi. “Đương nhiên là thật”, Hổ Ma La cười nói.
Tử Ngải mừng rỡ, định lên tiếng, nhưng bị Châu Mặc ngăn lại.
Mặc dù bọn họ đến Giang Thành không phải vì chuyện gì lớn, nói ra cũng không sao, nhưng Châu Mặc biết một khi nói ra sự thật, bọn họ sẽ không còn giá trị với Hổ Ma La nữa.
Đến lúc đó, Hổ Ma La muốn giết là giết.
Huống hồ, người của Ma La Thiên không có uy tín, dù có nuốt lời, mọi người cũng chẳng làm gì được bọn họ.
Tử Ngải ngạc nhiên nhìn Châu Mặc.
Châu Mặc nghiêm túc, hạ giọng nói: “Hổ Ma La, muốn biết mục đích chúng tôi đến Giang Thành là gì sao? Nói cho ông cũng được, nhưng ông phải thả chúng tôi ra, cả Châu Thời Vận!”.
“Cậu thanh niên, tôi ăn muối còn nhiều hơn cậu ăn gạo, muốn giở trò trước mặt tôi e là không được. Hoặc là cậu thành thật nói ra, không thì tôi sẽ ra tay giết các người, sau đó tự mình từ từ điều tra, cậu tự chọn”, Hổ Ma La không bị lừa, nói với vẻ mặt bình tĩnh.
“Vậy được, ông ra tay đi, để tôi xem xem các ông có thể điều tra được gì! Dù sao chúng tôi đến đây cũng đã chuẩn bị tỉnh thần sẽ chết”.
Châu Mặc lạnh lùng nói, nhắm mắt lại, chờ đợi đồ đao của ông ta.
Hổ Ma La đương nhiên nhìn ra Châu Mặc có tính toán gì.
Ông ta cười khẩy: “Cậu lại chơi chiêu này với tôi, tưởng tôi dễ lừa lắm à? Cậu không sợ chết? Tôi không tin, nhưng tôi biết chắc chắn bây giờ cậu không coi trọng sống chết nữa, nhưng còn người khác thì sao? Nếu tôi từ từ giày vò bạn cậu ngay trước mặt cậu thì sẽ thế nào?”.
Châu Mặc run rẩy, mở mắt nhìn ông ta: “Ông... Ông muốn làm gì?”.
“Tôi cho cậu mười giây, nói cho tôi biết những gì cậu biết. Nếu mười giây sau cậu vẫn chưa chịu nói thì cứ qua mười giây, tôi sẽ giết một người bạn của cậu!”.
Hổ Ma La nói, phất tay.
Một cao thủ Ma La Thiên cầm trường đao đi tới phía bọn họ.
“Không! Ông không thể làm như vậy!”. Châu Mặc kinh hãi, vội vã hét lên. “Tôi có thể làm hay không không do cậu quyết”.
Hổ Ma La cười nhạt, cầm lấy trường đao từ người bên cạnh, chém vào vai Tử Long Nhất.
Phụt! Máu phun trào. Một cánh tay rơi xuống đất.
Tử Long Nhất đau đớn quy xuống, đau đến mức toàn thân run rẩy.
“Long Nhất!”. “Không!”.
Bọn họ hoảng hốt, vội vàng dìu Tử Long Nhất dậy. Tử Ngải bật khóc, nước mắt giàn giụa.
Châu Thời Vận đang bị trói trên ghế vô cùng đau khổ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!