Nghe người này nói thế, mọi người đều biến sắc.
Đây là ý gì?
Người này... đã không định bỏ qua cho mọi người sao?
Sắc mặt Đông Phương đảo chủ căng chặt, nhưng vẫn thử nói chuyện với đối phương.
“Tiần bối, tôi và ông không có ân oán gì, tại sao ông lại ra tay với Đông Phương Thần Đảo? Nếu ông muốn Tây Đảo, bọn tôi sẽ cho ông. Tôi có thể lập tức ra lệnh cho tất cả người trong tộc rút khỏi Tây Đảo, không bao. giờ nữa bước vào đây nữa, được không?”
“Chúng ta đúng là không thù không oán, nhưng trong mắt tôi, các ông nhỏ bé chẳng khác gì đám kiến, lế nào ông bóp chết một con kiến mà còn phải gây thù với chúng sao?”
Người đó khẽ cười, làm ra bộ dạng chẳng quan tâm.
“Ông...
Đông Phương đảo chủ cứng họng.
“Đảo chủ, người này hoàn toàn không nói lý, nếu đã thế thì đánh với ông ta một trận, người trên đảo chúng ta không sợ một mình ông ta”.
Có người không phục nghiến răng rút kiếm ra, chuẩn bị lao đến đánh.
Nhưng lúc này.
Vèo vèo vèo...
Lại có mấy bóng người đáp xuống.
Khí tức đáng sợ lập tức lan ra khắp xung quanh.
Mọi người đều thấp thỏm, ai cũng cực kỳ sợ hãi.
Họ đều thấy cơ thể mình trở nên cứng đờ khi bị khí ý đáng sợ này ảnh hưởng, muốn động đậy cũng vô cùng khó khăn.
“Ai nói với ông là tôi chỉ có một mình?”
Người đó cong môi nở nụ cười giễu cợt.
Sau đó có bốn bóng người từ bên ngoài bước vào.
Da đầu mọi người tê lại, đều không biết nên nói gì mới phải.
Người hùng mạnh như vậy, một vị đã khó đối phó rồi, bây giờ có đến tận năm người.
Làm sao mà đối phó được đây? “Lễ nào... hôm nay là ngày tận của Thần Đảo sao?” Đông Phương đảo chủ lẩm bẩm.
“Này, các ông còn chưa trả lời câu hỏi trước đó của tôi. Lẽ nào thật sự muốn chết trong giày vò và đau đớn à?”
Người trước đó nhíu mày, cả người tràn đầy sát khí.
Mọi người như rơi vào hầm băng, đều không dám lên tiếng.
Thế nhưng lúc này Lâm Chính bỗng nói: “Tại sao ông lại muốn vật cúng tế của tổ tiên Đông Phương Thần Đảo?”
“Đây là điều mà cậu có thể hỏi sao?”
Người đó khinh thường nói: “Nhưng nói cho cậu cũng không sao, đồ vật của tổ tiên đám người này là thứ quan trọng để bọn tôi đạt đến cảnh giới Lục Địa Thần Tiên. Không có chúng, cậu nghĩ bọn tôi muốn đến nơi rách nát này lắm à?”
“Cái gì? Lục Địa Thần Tiên?” Mọi người cực kỳ hoảng sợ.
Không ngờ mấy người này đều là nhân vật muốn tiến đến cảnh giới Lục Địa Thần Tiên.
“Bọn tôi đều là người tu luyện hơn trăm năm, vì tình cờ kết giao với nhau, vất vả tìm kiếm cách để đạt tới cảnh giới Lục Địa Thần Tiên gần trăm năm, lần này cuối cùng bọn tôi cũng tìm được cơ duyên, sao có thể bỏ lỡ được chứ? Sở dĩ giết các người, không chỉ là vì trong mắt bọn tôi, các người chẳng là gì cả, nguyên nhân chủ yếu là bọn tôi sợ các người tiết lộ mọi thứ ở đây ra ngoài, nên các người phải chết, hiểu chưa?”
Một người đàn ông tóc hoa râm phía sau mặt không cảm xúc nói.
“Như thế thì chẳng có gì đáng nói nữa, nhanh chóng ban bố Đông Phương Lệnh, triệu tập người trên toàn đảo
bảo vệ đảo chúng ta, đánh giết kẻ địch”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!