“Tướng Lâm, chú hai tôi làm sao vậy?”.
Đông Phương đảo chủ vội vàng hỏi.
“Tình hình còn lạc quan hơn so với tưởng tượng của tôi nữa, mau chuẩn bị châm bạc, bây giờ tôi sẽ giải độc cho ông ta, ngoài ra phải hồi phục phần đầu cho ông ta. Vất thương ở đầu ông ta sẽ mất nhiều công sức hơn”.
Lâm Chính đáp, sau đó lấy thảo dược mang theo ra, bảo người chuẩn bị lò, rồi sắc thuốc ngay tại chỗ.
Đông Phương đảo chủ không dám chậm trễ, lập tức bảo người đi chuẩn bị.
Đồ đạc nhanh chóng được chuẩn bị xong, Lâm Chính bắt đầu trở nên bận rộn.
Thực ra độc trong cốt tủy không khó đối với Lâm Chính, anh dùng Hồng Mông Long Châm mang theo sức. mạnh phi thăng, đâm hẳn vào xương toàn thân của chú hai Hạ là có thể ép độc trong cốt tủy ra.
Nơi phức tạp duy nhất chính là vết thương ở đầu ông 1a.
Lâm Chính bảo đảo chủ mang tới một con dao sắc nhọn, sau đó kê một chiếc khăn lông dưới đầu chú hai Hạ.
Mọi người cảm thấy vô cùng khó hiểu, không biết Lâm Chính muốn làm gì.
Chỉ thấy Lâm Chính hạ dao xuống, bổ đôi xương đầu của chú hai Hạ ra.
“Hả?”. Ai nấy giật nảy mình. “Câm miệng, im lặng cho tôi!”.
Đông Phương đảo chủ khẽ quát, không cho ai lên tiếng.
Dù sao bọn họ cũng là người ngoài nghề, không hiểu y thuật, mà thần y như Lâm Chính sử dụng những thủ đoạn khó tin cũng không có gì kỳ lạ.
Sau khi tách xương đầu của chú hai Hạ ra, Lâm Chính lại lấy châm bạc, đâm vào thật cẩn thận.
Vẻ mặt anh căng thẳng, không dám lơ là chút nào.
Mỗi châm đều dùng tới sức mạnh phi thăng hùng hậu nhất, đến nỗi chỉ đâm mười mấy châm mà Lâm Chính đã ướt đẫm mồ hôi.
Cứ như vậy khoảng hơn ba tiếng, Lâm Chính mới đóng xương đầu của chú hai Hạ lại, sau đó khâu vết thương. Xử lý xong xuôi, anh đã mệt đến mức ngồi trên ghế thở phì phò.
“Mau, dâng trà cho tướng Lâm”.
Đông Phương đảo chủ kêu lên, rồi vội vàng đi tới đỡ Lâm Chính.
“Tướng Lâm, cậu không sao chứ?”.
“Tôi không sao, chỉ hơi mệt mỏi tí thôi”.