Lâm Chính không biết rốt cuộc đám Châu Thời Vậ muốn giở trò gì, nhưng anh cũng không tiện từ chối.
Dù sao người ta cũng có thành ý như vậy, nếu từ chối thì chẳng phải mình là người hẹp hòi sao?
Để làm rõ ý đồ của người Long Vương Điện, Lâm Chính chỉ đành tạm thời đồng ý.
“Nếu các anh muốn ở lại thì cũng được, nhưng phải tuân thủ quy tắc ở đây. Nếu để chúng tôi phát hiện các. anh gây rối phá hoại, thì không cần biết các anh có phải là người của Long Vương Điện hay không, tôi vẫn trừng phạt các anh theo quy tắc của Dương Hoa, hiểu chưa?”.
Lâm Chính nghiêm túc nói.
“Thần y Lâm đừng coi thường chúng tôi như vậy chứ! Người của Long Vương Điện chúng tôi trước giờ làm rất có nguyên tắc! Chuyện lần này là Châu Thời Vận lỗ mãng trước, chúng tôi muốn ở lại cũng là không muốn để anh chỉ trích Long Vương Điện chúng tôi, anh đừng nghĩ nhiều!”.
Châu Mặc hơi nhíu mày, không nhịn được nói. “Được rồi, nếu các anh đã chân thành như vậy, thì đương nhiên tôi sẽ hậu đãi các anh. Để tôi bảo người thu dọn phòng cho các anh, các anh cứ ở lại đây đi”.
Lâm Chính bình thản nói, rồi xoay người vào phòng.
Châu Mặc lặng lẽ nhìn, khóe môi không khỏi nhếch lên, nhanh chân rời đi.
“Anh họ, sao rồi?”.
Châu Thời Vận đang ở cùng đám người Tử Ngải, thấy Châu Mặc đi tới liền hỏi.
“Thần y Lâm đồng ý rồi, chúng ta có thể ở lại đây, cho đến khi chỗ ở xây xong”, Châu Mặc gật đầu đáp.
“Anh Mặc, anh nói với thần y Lâm thật sao? Chúng ta là người của Long Vương Điện, sao có thể ở nơi xó xỉnh này chứ? Nếu đồn ra ngoài thì chẳng phải sẽ bị người ta cười cho thối mũi?”.
Tử Ngải vẫn không phục, dẩu môi tức giận nói.
“Nếu không được thì Tiểu Ngải cô về trước đi”.
Châu Mặc nói.
“Về thì về! Có ma mới thèm ở đây!”.
Tử Ngải cau có đáp.
“Thế thì tiếc quá”.
Châu Thời Vận nhếch môi cười nói: “Chị Ngải, chắc. là chị không biết, thần y Lâm rất coi trọng phòng ở được phân cho chúng ta, bên trong bày đầy cây cối, đều là những loại dược vật hiếm có. Chỉ cần ngửi mùi thơm của chúng là đã có công hiệu kéo dài tuổi thọ, nâng cao thiên phú rồi”.