“Anh Lâm!”
Sở Thu khóc nức nở, lớn tiếng gọi.
Gã tràn ngập sự tuyệt vọng.
Sự xuất hiện của Lâm Chính khiến gã như thấy được. ánh bình minh trong bóng tối!
Cảm giác được sống lại từ cõi chết quả thực khiến người ta không cách nào diễn tả được.
Lâm Chính quay đầu nhìn Sở Thu, thấy hai tay gã bị chém đứt, mình đầy thương tích, ánh mắt lập tức lạnh †anh.
“Trương Kỳ đâu?”
Lâm Chính khàn giọng hỏi.
“Trương Kỳ hắn..."
Sắc mặt Sở Thu u ám, cắn chặt môi dưới, không nói lên lời.
“Thần y Lâm, cậu đang hỏi cấp dưới của cậu sao?”
Trên mặt Tử Long Thiên nở nụ cười giễu cợt: “Hắn đang ở chỗ tôi này”.
Lâm Chính nhìn về phía ông ta.
Tử Long Thiên vừa nhấc tay, đã thấy một đám ma nhân phía sau ông ta lần lượt giơ cao trường thương.
Trên mũi mỗi trường thương trong tay bọn chúng đều treo một cái đầu người.
Đó đều là của những người đi theo Lâm Chính đến tiếp viện cho Giang Thành.
Trong số đó còn có đầu của Trương Kỳ.
Tử Long Thiên không thiêu hủy đầu của Trương Kỳ, mà cố ý để lại, ông ta muốn sỉ nhục Lâm Chính, răn đe người của Dương Hoat
Lâm Chính thờ ơ liếc nhìn, trong mắt phủ một tầng sương lạnh.
Đám người Trương Kỳ đi theo đến Giang Thành, thứ nhất là để trả ơn Lâm Chính đã không giết hắn trong cuộc thi, thứ hai là vì ngưỡng mộ tính cách của Lâm Chính, cam tâm tình nguyện đi theo anh.
Nhưng cuối cùng vẫn đổi lại kết cục chết nơi xứ người, chết không toàn thây!
Trong nháy mắt, đồng tử của Lâm Chính đỏ như máu.
“Ha ha ha ha, thần y Lâm, tức giận sao? Đau khổ rồi sao? Tôi muốn thấy bộ dạng bây giờ của cậu! Ha ha ha...”
Tử Long Thiên cười lớn, trong mắt ông ta đầy vẻ đắc ý và sảng khoái.
Lần trước sau khi bị Lâm Chính đánh bại, trong lòng ông ta tràn ngập sự giày vò và đau đớn.
Trong đầu ông ta chỉ có một ý niệm.
Đó chính là phục thù!
Ông ta muốn nhấn chìm Lâm Chính trong đau khổ vô tận! Cho anh biết thủ đoạn của ma nhân, khiến anh
hối hận vì đã chọc giận ma nhân!
Nhưng Tử Long Thiên hiểu rõ, đây mới chỉ là bước đầu tiên mà thôi!
Nếu muốn chân chính hoàn thành báo thù, thì phải tiêu diệt hoàn toàn Lâm Chính!
Tử Long Thiên lập tức lấy mấy viên thuốc đã chuẩn bị sẵn ra, nhét hết chúng vào miệng.
Mà lúc này, Lâm Chính cũng đang cất bước đi đến chỗ ông ta.
Trên người anh tỏa ra sát khí cuồn cuộn, lửa giận vô tận tựa như hóa thành thực chất, quanh quẩn xung quanh anh, uy áp kinh người trấn áp bốn phía.
Ma nhân ở xung quanh nháy mắt bị sức mạnh lớn này đánh nát, thi thể rải đây mặt đất, máu chảy thành sông, đám ma nhân phía xa căn bản không dám tới gần.
Lạc Đàm Hoa ở phía sau thấy vậy, sắc mặt biến đổi, lập tức la lên: “Ma Quân! Mau quay lại! Đừng đánh nhau với cậu tai”
“Tôi sợ gì cậu ta chứ?”
Tử Thiên Long không chịu thua, cười lớn một tiếng, bổ kiếm về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính cũng không tránh né, tiếp tục tiến lên, tựa như không thấy mũi kiếm lao tới, tùy ý chém tới.
Keng!
Ma kiếm chém thật mạnh vào vai Lâm Chính, phát ra tiếng động lanh lảnh, tựa như chém lên sắt thép.
'Tử Long Thiên cau mày, trong mắt lướt qua tia kinh ngạc.
Nhưng ông ta không sợ hãi, cũng không nản lòng, trở tay lại chém một kiếm thật mạnh.