Chương 408: Xin lỗi, tôi từ chối
"Câm miệng! Tất cả câm miệng cho tôi! Còn ra thể thống gì hả?".
Hoắc Thượng Võ vô cùng tức giận, đập bàn quát.
Lúc này bọn họ mới ngừng cười.
"Các cậu có ý gì hả? Các cậu coi thường Đông y sao? Đây là bảo bối mà tổ tiên chúng ta truyền lại! Tôi cấm các cậu bôi nhọ!", Hoắc Thượng Võ nổi giận đùng đùng nói.
"Nhưng ông ơi... so với Tây y thì Đông y vẫn hơi lép vế! Đông y có tác dụng quá chậm, cho dù là những thuốc mỡ gì đó, nếu không mất mười ngày nửa tháng thì còn lâu mới khỏi. Cháu đi khám Tây y thì vài ngày đã thấy hiệu quả rồi”, Hoắc Ngạo nhún vai nói.
“Phải đấy ông chủ, bây giờ tôi toàn đi khám Tây y”.
“Không thể phủ nhận Đông y quả thực có hiệu quả, nhưng tôi cảm thấy đây đều là những thứ sắp bị đào thải, thời này cũng chỉ có ông mới thích thôi”.
“Toàn là những thứ lỗi thời”.
“Phải đấy!”.
Mấy thanh niên khác cũng nhao nhao nói.
Bọn họ miệng nở nụ cười, nhưng ánh mắt nhìn Lâm Chính thì tỏ rõ sự ngạo mạn và khinh bỉ.
“Các cậu…”
Hoắc Thượng Võ tức đến run người.
“Các cậu nói ít thôi, ăn đi!”.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên để râu quai nón, vẻ mặt rất uy nghiêm ở bên cạnh trầm giọng quát.
Bấy giờ bọn họ mới im miệng.
“Ông Hoắc, bỏ đi”.
Lâm Chính cũng nói một câu, khuôn mặt không có cảm xúc gì.
Có khách ở đây, ông cụ Hoắc cũng không tiện nổi giận, chỉ đành ngồi xuống.
“Tiểu Lâm, tại tôi không biết dạy chúng nó, bọn ranh con này càng ngày càng không biết tốt xấu, cậu đừng để bụng”, Hoắc Thượng Võ nói.
“Tôi biết, bọn họ còn trẻ, tầm nhìn hạn hẹp, tôi không trách bọn họ, chờ bọn họ lớn rồi sẽ hiểu thôi”, Lâm Chính cười đáp.
“Thằng khốn, anh nói ai tầm nhìn hạn hẹp?”.
Hoắc Ngạo bất mãn, đập bàn đứng dậy trừng mắt chửi Lâm Chính.
“Tôi nói anh đấy”, Lâm Chính nói thẳng.
“Khốn kiếp! Xem tôi có đánh chết anh không!”.
Hoắc Ngạo nổi giận, đang định rời khỏi chỗ ngồi xông về phía Lâm Chính.
“Ngồi xuống!”.
Hoắc Thượng Võ nổi trận lôi đình, gầm lên.
Cả người Hoắc Ngạo run rẩy.
“Làm phản à? Mày muốn làm phản à? Ăn cơm đi!”, Hoắc Thượng Võ giận dữ nói.
Thấy ông cụ Hoắc nổi giận như muốn ăn thịt người, cuối cùng Hoắc Ngạo cũng kiềm chế lại.
Anh ta cắn răng, thầm hừ một tiếng, rồi trở lại chỗ ngồi.
“Ai còn láo toét nữa thì cút khỏi Thượng Võ Quán cho tôi!”, Hoắc Thượng Võ quát.
Ai nấy cúi đầu không nói gì.
Lúc này sắc mặt của Hoắc Thượng Võ mới dịu đi một chút, quay sang nói với Lâm Chính: “Tiểu Lâm, ăn xong cậu hãy nghỉ ngơi, ngày mai đi cùng bọn nó đến Sùng Tông Giáo”.
“Được”, Lâm Chính gật đầu.
“Có khó khăn gì thì cứ nói, Kiến Quốc!”.
“Sao vậy bố?”, người đàn ông trung niên râu quai nón kia lên tiếng.
“Ngày mai con dẫn bọn ranh con này đến Sùng Tông Giáo mừng cưới nhé”, Hoắc Thượng Võ nói.
“Bố không đi sao?”, mọi người đều rất ngạc nhiên.
“Ngày mai bố phải đến Hiệp hội Võ thuật, huống hồ những dịp thế này bố cũng không muốn tham gia nữa, các con đi là được rồi”.
“Việc này… Vâng ạ!”.
Mọi người gật đầu.
Ăn cơm xong, một mình Lâm Chính trở về phòng, chuẩn bị tắm rửa nghỉ ngơi.
Nhưng anh vặn vòi mà không thấy nước chảy ra.
“Mất nước sao?”.
Lâm Chính nhíu mày, mặc lại quần áo, đi ra ngoài.
“Sao vậy cậu Lâm?”.
Đúng lúc này, một người giúp việc đi qua hành lang nhìn thấy Lâm Chính, khó hiểu hỏi.
“Tôi muốn tắm nhưng không có nước, bị mất nước sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Mất nước?”.
Người giúp việc nhìn phòng của Lâm Chính, sau đó vỗ đầu nói: “A… Xin lỗi cậu Lâm, phòng tắm của phòng này bị hỏng… Thực sự rất xin lỗi, để tôi đổi phòng khác cho cậu”.
“Không cần đâu, đồ đạc chuyển đi chuyển lại cũng phiền phức, tìm một phòng trống cho tôi tắm là được rồi”, Lâm Chính cười nói.
“Được, cậu sang phòng bên cạnh tắm đi”.
Người giúp việc cười nói, rồi lấy chìa khóa ra mở cửa của phòng bên cạnh.
Lâm Chính cũng không khách sáo, liền chui vào phòng vệ sinh thay quần áo tắm rửa.
Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, anh có chút thở không kịp.
Giải quyết xong chuyện của Sùng Tông Giáo thì cũng nên chuẩn bị cho chuyện của đại hội rồi.
Lâm Chính nhìn 15 giọt Lạc Linh Huyết ở cổ tay, ánh mắt rực lửa.
“Còn 5 giọt nữa… Còn thiếu 5 giọt nữa…”, Lâm Chính thì thào.
Sau khi lấy được 5 giọt đó… thì nhà họ Lâm có là gì trong mắt anh chứ?
Nửa tiếng sau, Lâm Chính vừa lau mái tóc ướt rượt vừa đi ra, chuẩn bị thay quần áo để đi ngủ.
Nhưng vừa ra khỏi phòng vệ sinh anh liền nhìn thấy một cô gái đang mặc quần áo ngủ nằm trên giường.
Đó chính là cô gái tóc ngắn trên bàn cơm lúc trước.
Lâm Chính sửng sốt.
Anh còn nhớ cô gái này tên là Tịch Lưu Hương.
Nhưng cô gái tóc ngắn kia không có gì là ngạc nhiên, chỉ mỉm cười nhìn anh, ánh mắt đầy đùa cợt và trêu ghẹo.
Lâm Chính nhíu mày, mơ hồ cảm thấy không đúng.
“Sao cô lại ở đây?”, Lâm Chính hỏi.
“Anh đoán xem!”, Tịch Lưu Hương cười nói.
Lâm Chính không nói gì.
Nhưng đúng lúc này, Tịch Lưu Hương lại lên tiếng.
“Tôi cho anh tự lựa chọn!”.
“Lựa chọn gì?”.
“Lập tức quỳ xuống, sủa ba tiếng, sau đó tự vả 100 cái!”, Tịch Lưu Hương chưa kịp nói gì thì một đám nam nữ bước vào, một người trong số đó chính là Hoắc Ngạo.
Bọn họ chặn cửa lại, bây giờ Lâm Chính muốn chạy cũng không còn kịp nữa.
“Nếu tôi không làm vậy thì sao?”, Lâm Chính bình thản hỏi.
“Vậy tôi chỉ đành kêu lên là cưỡng hiếp vậy!”, Tịch Lưu Hương cười tươi rói, lập tức kéo một bên áo xuống.
“Bây giờ anh chỉ mặc một chiếc quần lót, còn Tịch Lưu Hương mặc đồ ngủ, cảnh tượng này, e rằng ngoài kẻ mù thì ai cũng có thể đoán được, anh dù có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch! Anh mà không ngoan ngoãn làm theo lời tôi nói, thì sợ là anh sẽ chết rất thảm”, Hoắc Ngạo cười nói.
“Các anh muốn hãm hại tôi?”, Lâm Chính nhíu mày.
“Đúng vậy, chúng tôi muốn hãm hại anh đấy, làm sao nào?”.
“Đây chính là kết cục của việc đối đầu với anh Ngạo của chúng tôi!”.
“Chẳng phải anh ghê gớm lắm sao? Kêu lên đi! Ra vẻ nữa đi!”.
“Ha ha ha, bây giờ thì biết sự lợi hại của chúng tôi rồi chứ?”.
Mấy tên đàn em ở phía sau cười hô hố, càng chửi rủa Lâm Chính không chút khách khí.
Lâm Chính hít sâu một hơi, đáy mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
“Còn không mau quỳ xuống? Ông đây không có nhiều kiên nhẫn đâu!”, Hoắc Ngạo quát.