Mấy ma nhân hoàn toàn không quan tâm.
"Các ông muốn gì thì mau nói đi! Thời gian của tôi là vàng là bạc cả đấy!".
Ma nhân kia liếc mắt nhìn mấy người như nhìn một đống rác.
"Mày lập tức đi lấy thuốc chữa trị cho giám đốc Mã và Tào trưởng lão, sau đó cho mỗi người của Dương Hoa một viên thuốc! Đảm bảo an toàn tính mạng cho. bọn họi".
Nguyên Tỉnh lạnh lùng nói. "Ông đang nằm mơ đấy à?". Ma nhân kia bật cười.
"Nếu mày không làm theo, bây giờ bọn tao sẽ tự sát!", Nguyên Tinh tức giận nói.
"Ông..."
Đám ma nhân tức điên lên.
Rõ ràng là Nguyên Tỉnh đang uy hiếp bọn chúng. Bọn chúng tức lắm nhưng không dám làm gì. Nếu những người này tự sát thật, thì các ma nhân canh giữ ở đây sẽ lập tức trở thành tế phẩm để đạo chủ tu luyện...
Mấy người cân nhắc một lát rồi mới nói: "Chờ đấy, chúng tôi đi báo với đại nhân".
Dứt lời, các ma nhân liền rời đi.
Khoảng nửa tiếng sau, Tử Long Thiên dẫn theo đám ma nhân canh gác kia đi tới.
Ông ta liếc mắt nhìn đám Nguyên Tỉnh, Mã Hải, rồi vẫy tay: "Cho bọn họ uống thuốc đi".
"Vâng, đại nhân".
Các ma nhân lập tức lấy ra đan dược đã được chuẩn bị sẵn, phân phát cho từng chiếc lồng.
Sau khi uống thuốc, nỗi đau đớn trên người bọn họ thuyên giảm rất nhiều, trong người như dâng lên một luồng nước ấm áp.
Mã Hải cũng thở hắt ra, cảm giác cuối cùng cũng có thể ngủ ngon giấc. Người của các thế tộc khác thấy Dương Hoa dựa vào thủ đoạn này để lấy được đan dược, đều ghen tị đến đỏ mắt.
Nhưng dường như sự việc vẫn chưa kết thúc.
Tử Long Thiên đi tới trước mặt Nguyên Tinh, nhìn ông ta rồi bình tĩnh nói: "Ông rất thông minh, biết dựa vào phương pháp này để đạt được mục đích. Chỉ có điều bây giờ tôi đã mở ra tiền lệ, nếu không ngăn lại, thì các ông sẽ được voi đòi tiên, không ngừng đòi hỏi lợi ích". "Ông muốn thế nào?". Nguyên Tỉnh cười khẩy. "Ông hãy xem tôi muốn thế nào đi".
Tử Long Thiên bình thản đáp, sau đó xoay người rời đi, vung tay lên, một tiếng quát khẽ vang lên.
"Cắt hết lưỡi của người Dương Hoail".
"Tuân lệnh!".
Đám ma nhân lập tức đáp lại.
"Cái gì?".
Đám Nguyên Tinh, Mã Hải đều biến sắc.
Người của các thế tộc khác nghe thấy thế cũng không còn ngưỡng mộ nữa, mà đều tỏ vẻ châm chọc và thương hại.
Rời khỏi lồng giam, Tử Long Thiên lập tức đến đại điện gặp đạo chủ.
Trong đại điện tối tăm tràn ngập ma khí đáng sợ, có một lối đi được trải bằng xương người.
Tử Long Thiên đặt chân lên lối đi chồng chất xương trắng này, đi tới cuối đường, nhìn tấm trướng đen sì, quỳ xuống dập đầu. "Bái kiến sư phụ!". "Có chuyện gì vậy?".
Trong tấm trướng đen sì vang lên giọng nói bình thản của đạo chủ.
"Bẩm sư phụ, người của chúng ta đã thâm nhập vào. Giang Thành tìm kiếm, nhưng bảy nhóm đi chỉ có sáu nhóm về. Lực lượng phòng vệ của Giang Thành đã được †ăng cường, chúng ta rất khó lẻn vào', Tử Long Thiên cung kính nói.
"Vậy là các cậu không thăm dò được gì?".
Giọng nói của đạo chủ dân trở nên lạnh lẽo.
"Cũng không hẳn là thế, về cơ bản có thể chắc chắn một điều".
Tử Long Thiên nhỏ giọng nói. "Điều gì?". "Thần y Lâm... không ở Giang Thành".
Hắn dứt lời, đạo chủ im lặg một lúc lâu không lên tiếng.
Không biết đã qua bao lâu, ông ta mới bình thản nói.
"Nếu không ở Giang Thành thì chỉ có thể là đi xin cứu viện, vậy thì... không chờ nữa".
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!