“Các người có chống đỡ được không?”
Lâm Chính nhíu mày nhìn nhóm người đang chém giết với tên quái nhân, lên tiếng hỏi.
“Yên tâm, có đảo chủ ở đây, bọn tôi đọ sức với tên quái nhân một phen, có thể chống lại tên quái nhân ba năm phút! Nhưng tướng Lâm phải chú ý, nếu có người đến gần di vật tổ tiên, tên quái nhân này sẽ cảm nhận được, đến lúc đó ông ta chắc chắn sẽ nhanh chóng lao. đến chỗ di vật! Nếu tướng Lâm không lấy được di vật trước khi ông ta đến, vậy thì phiền phức đấy!”
Khuyết Thu hạ giọng, nói: “Tên quái nhân nhìn thấy có người để ý đến di vật sẽ hoàn toàn nổi giận, lúc đó ông ta chắc chăn sẽ gặp thần giết thần, gặp phật giết phật! Không ai trong chúng ta có thể ngăn cản được!”
“Tôi hiểu rồi”.
Lâm Chính gật đầu, nhìn mọi người nói: “Vậy mọi người cẩn thận một chút! Tôi sẽ đi ngay!”
“Được!”
Khuyết Thu gật đầu, lập tức xoay người gia nhập. chiến đầu.
Lâm Chính suy nghĩ một lát rồi xoay người chạy về phía sau đảo.
'Tây Đảo không rộng lắm, mặt sau của đảo ở phía sau ngọn núi này.
Không đến một phút sau, Lâm Chính đã đến phía sau đảo.
Nơi này có vài bia mộ, dường như đều chôn cất tổ tiên của Đông Phương Thần Đảo, nhưng rất lâu rồi không được cúng tế nên phân lớn mộ bia đã bị vỡ nát.
Nghĩ cũng phải, Tây Đảo xuất hiện tên quái nhân, người của Đông Phương Thần Đảo không thể đến đây,
làm sao có thể cúng tế được?
Lâm Chính quan sát xung quanh một vòng, anh nhanh chóng phát hiện một sơn động phía sau bia mộ.
Anh nghĩ đến gì đó, lập tức chui vào sơn động. Quả nhiên là vậy.
Sơn động này không sâu, bày biện vô số dụng cụ cúng tết
Chắc chắn chính là thứ này! Gào!
Ngay lúc đó, một tiếng rống giận dữ vang vọng khắp. nơi, chấn động cả hòn đảo.
Tiếp đó, Tây Đảo trở nên rung lắc dữ dội, từng tiếng bước chân như sấm chớp lao đến.
Lâm Chính nhướng mày, nhanh chóng đi lấy mấy thứ đồ kia.
Nhưng quá nhiều thứ, hai tay anh không thể nào cầm hết.
Lúc Lâm Chính còn đang nghĩ cách để lấy mấy thứ này, bỗng vang lên một tiếng gào thét dài.
“Tướng Lâm! Nhanh chóng rời khỏi đó!” Là tiếng của đám người Khuyết Thu. Lâm Chính lập tức chạy khỏi sơn động.
Anh còn chưa kịp phản ứng thì một nắm đấm mạnh mẽ như sắt thép đã đánh lên người anh.
Bịch!
Lâm Chính lập tức bị đánh bay, anh đập thẳng vào bãi cát phía bên phải.
Đất cát bay tung tóe, chấn động sóng biển, sức mạnh đáng sợ khiến cho sóng biển xung quanh không dám lại gần.
“Hả?”
Nhóm người Đông Phương đảo chủ vừa đuổi đến cực kỳ sợ hãi.
“Nhanh! Nhanh chóng bảo vệ tướng Lâm, tuyệt đối không được để cho cậu ta có bất trắc gì!”
Đông Phương đảo chủ quát.
Mọi người nhanh chóng lao về phía Lâm Chính.
Nhưng mọi người vừa đến gần.
Gào!
Tên quái nhân lại gào thét lần nữa, trên người ông ta †ỏa ra cương khí nồng đậm, tựa như nước lũ khuếch tán khắp nơi.
Người đang đến đều bị cương khí ép lùi lại, hoàn †oàn không thể xông đến chỗ tên quái nhân để cứu Lâm
Chính.
Đúng lúc này, tên quái nhân động đậy chân tay, xông về phía Lâm Chính.
Mỗi bước chân của ông ta đều khiến mặt đất rung động trong phút chốc.
Giống như cả Tây Đảo đều sắp bị ông ta giãm nát. “Không ổn!”
“Tướng Lâm! Chạy maul”
Mọi người gấp gáp hô lên.
Sắc mặt Khuyết Thu trắng bệch.
Vẻ mặt của Đông Phương đảo chủ cũng vô cùng khó coi.
Lôi Phúc nhíu mày, không động đậy.
Người của Đông Phương Thần Đảo cũng không hy vọng Lâm Chính sẽ chết ở đây, giống như lời Cổ Cương đã nói lúc trước.
Nếu như long soái của Long Quốc xảy ra chuyện gì ở đây thì người trên Thần Đảo rất khó thoát tội, chắc chắn sẽ phải gánh chịu cơn giận của Long Quốc.
Mọi người bất chấp tất cả xông về phía Lâm Chính.
Nhưng khoảng cách quá xa, còn bị cương khí của †ên quái nhân cản trở.
Cho dù dùng hết khí kình cũng không có cách nào cứu viện được.
Lúc này, ngoại từ Đại La Kim Tiên giáng trần, nếu không Lâm Chính chết là cái chắc.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên đứng lên, anh nhìn tên quái nhân đang hung dữ lao đến, bỗng nhiên đánh một quyền.
Bốp!
Nắm đấm của Lâm Chính và tên quái nhân mạnh mẽ va chạm với nhau.