Sắc mặt Khuyết Thu trắng bệch, cả người run rẩy.
Bà ta chỉ có một đứa con trai, ngậm đẳng nuốt cay nuôi nó lớn, nếu như tàn phế thì sau này sống trên đảo như thế nào?
Xung quanh tiếng người ồn ào, tiếng oán than dậy đất.Nếu bà ta không nghe theo, đừng nói vị trí này sẽ ngồi không vững, sợ là còn phải bị Lôi Phúc đổ hết tội lên đầu, biến thành kẻ ăn bữa hôm lo bữa mai!
Nhưng mà ngay lúc Khuyết Thu luống cuống không biết làm thế nào.
Bịch! Bên kia Khuyết Minh đột nhiên giơ tay lên, đập mạnh vào khí mạch của mình.
Xi! Một dòng máu nóng phun ra, sau đó lượng lớn khí trắng trào ra từ cơ thể hắn, tản ra xung quanh.
"Con trai!", Khuyết Thu hét lên đầy thê lương, chạy đến, đỡ Khuyết Minh ngã nằm dưới đất.
Sắc mặt Khuyết Minh tái nhợt, nhưng vẫn nhìn mọi người xung quanh bằng ánh mắt căm hận: "Các người... Đừng mơ ép mẹ của tôi! Không phải chỉ là muốn tôi tự phế bỏ tu vi hay sao? Khuyết Minh tôi... dám chơi dám chịu! Có gì phải sợ?"
'Tất cả mọi người đều im lặng.Khuyết Thu cũng không khỏi rơi lệ.
"Con trai, sao con lại ngốc như vậy?"
"Mẹ, đây là hoạ do con gây ra, đương nhiên là con phải giải quyết, không phải chỉ là tu vi bị phế sao? Con luyện lại là được, có gì phải sợ?"
Khuyết Minh khó khăn đứng lên nói. Nhưng nói thì nói vậy, thật sự tu luyện lại, cực kỳ khó khăn.
Phải biết rằng, Khuyết Minh đã hơn hai mươi tuổi rồi, đã qua độ tuổi tốt nhất để tu luyện, muốn trở về thời đỉnh cao đã là chuyện không thể.
Mọi người xung quanh biểu cảm phức tạp. Đám người Lôi Phúc thì lại cười lạnh liên tục, trong mắt thấp thoáng vẻ thích thú.Nhưng ngay lúc đó, Lâm Chính đột nhiên tiến lên trước.
"Cũng không tồi, dám chơi dám chịu, là một nam tử hán!", Lâm Chính nhìn Khuyết Minh đánh giá, nói.
"Chuyện đã như thế, không có gì để nói, các người mau rời khỏi đảo! Đông Phương Thần Đảo chúng ta không chào đón các người!"
Khuyết Minh cắn răng nói.Mặc dù hắn căm ghét Lôi Phúc, nhưng cũng không có thiện cảm với Lâm Chính, miệng nói tự nhiên sẽ không khách khí.
Lâm Chính lại cười: "Vội vàng như thế làm gì? Anh không muốn khôi phục tu vi nữa à?"
Lời vừa nói ra, mọi người đồng loạt nhìn về phía Lâm Chính.Khuyết Thu bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chăm vào anh: "Tướng Lâm, cậu vừa... nói cái gì?"
"Tôi nói, con trai bà còn muốn khôi phục tu vi nữa không?", Lâm Chính thản nhiên nói.
"Khôi phục tu vi?" "Điều này... Điều này sao có thể? ?"
"Khuyết Minh đã làm vỡ khí mạch! Muốn hồi phục đều cực kỳ khó khăn, lấy cái gì khôi phục tu vi?"
Mọi người không ngừng kinh hô, những tiếng kinh ngạc đan xen không ngớt.Giả Cương thấy vậy, lập tức đứng dậy, cười hừ nói: "Các người đã ở trên thân đảo này lâu rồi, không biết tài năng của tướng Lâm chúng tôi! Tôi nói cho các người biết! Tướng Lâm của chúng tôi có thể nói là bác sĩ giỏi nhất thiên hạ! Bậc thầy tái sinh, có thể sánh ngang với Diêm La! Ở trước mặt anh ấy, ngay cả là người chết rồi, cũng có thể dễ dàng cứu sống lại! Khôi phục tu vi của người này, thì tính là cái gì?"
"Nói khoác thì ai mà không biết? Tôi còn nói tôi là Hoa Đà tái thế đây! Thì đã làm sao?", có người không phục, lập tức hừ lạnh nói.