Lâm Chính đang hỏi han tình hình từ mọi người thì Chu Huyền Long dẫn theo một đám người đi vào.
Lâm Chính liếc mắt nhìn.
Chỉ thấy đằng sau Chu Huyền Long là một người đàn ông cao gần hai mét.
Người đàn ông gần 40 tuổi, làn da rám nắng, khuôn mặt có vết sẹo, khí chất hung hãn.
Thứ bắt mắt nhất là bông hoa trên bộ quần áo của anh ta.
Đây không phải là chức vụ bình thường.
Còn trẻ như vậy mà đã ngồi được vào cái ghế này, e rằng cũng phải dùng mạng để đánh đổi.
"Tướng Lâm!". Người đàn ông sải bước đi tới, chào Lâm Chính. Lâm Chính đứng lên chào lại.
"Quân đoàn trưởng Chu, sự việc lần này, ông cũng vất vả rồi", Lâm Chính bình thản nói.
"Tướng Lâm nói gì vậy? Bảo vệ an toàn cho người dân vốn là chức trách của tôi mà".
Chu Huyền Long mỉm cười, sau đó giới thiệu: "Đúng rồi tướng Lâm, đây là thống soái Phó, cậu ấy nhận lệnh của cấp trên, dẫn quân Nam Xuyên đến chỉ viện cho Giang Thành".
"Quân Nam Xuyên đã có mặt đầy đủ, xin tướng Lâm hãy ra chỉ thị!".
Phó Ngưu hào sảng nói.
Lâm Chính nghe thấy thế, lặng lẽ quan sát Phó Ngưu, sau đó bình thản hỏi: "Tôi nhớ quân Nam Xuyên là †inh nhuệ của quân Nam Cảnh đúng không? Lần này Giang Thành gặp nạn, tại sao chỉ huy Vạn Kình Tùng không đến?".
"Báo cáo tướng Lâm, tình hình chiến sự ở Bắc Cảnh căng thẳng, tướng Vạn phải đích thân đến tiền tuyến, không thể chỉ viện cho Giang Thành, mong tướng Lâm tha tội", Phó Ngưu đáp.
Lâm Chính gật đầu.
Nếu vậy thì cũng không thể trách Vạn Kình Tùng được.
Không ngờ tình hình của Long Quốc lại nguy ngập như vậy.
Trong có đám Thiên Ma Đạo, Tử Vực tác oai tác quái, ngoài có chiến trường Bắc Cảnh mãi chưa yên bình.
"Xem ra phải có một số thủ đoạn mạnh tay thôi".
Lâm Chính hít sâu một hơi, khàn giọng nói: "Lập tức chỉnh đốn quân, trước tiên tu sửa Giang Thành, sắp xếp cho những người dân đang trôi dạt khắp nơi do lần bạo. động này! Sau đó sẽ xử lý Thiên Ma Đạo!".
"Rõ".
Phó Ngưu đáp.
"Chủ tịch Lâm, đám giám đốc Mã bị bắt, nguy trong sớm tối, nhiệm vụ cấp bách của chúng ta là phải cứu bọn họ đã".
Từ Thiên vừa hồi phục xong đã đi vào, gấp gáp nói.
"Người dân Giang Thành vì tôi mà gặp nạn, bây giờ. đương nhiên phải lấy dân làm chủ. Hơn nữa, tôi đoán đám Mã Hải không phải lo lắng về tính mạng đâu. Nếu người của Thiên Ma Đạo muốn giết bọn họ thì đã ra tay ở Giang Thành rồi, cớ sao phải đưa họ về? Thế nên ông không cần lo lắng".
Lâm Chính bình thản nói. Từ Thiên ngập ngừng một lát, muốn nói lại thôi. "Thả tôi ra! Cho tôi vào... Đừng giết tôi! Tôi... tôi có
chuyện quan trọng muốn báo với thần y Lâm! Thả tôi rat".
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng huyên náo. "Có chuyện gì vậy?". Mạn Sát Hồng đi ra khỏi phòng, lớn tiếng quát hỏi.
Chỉ thấy một người của Dương Hoa nhanh chân đi tới báo cáo.
"Bẩm đại nhân, chúng tôi bắt được một người Thiên Ma Đạo!
Hắn kêu muốn gặp thần y Lâm!".
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!