Bạch Họa Thủy cũng không ở lại.
Nếu bà ta đã lộ diện thì đương nhiên không thể ở lại đây, nếu không sẽ đem lại rắc rối cho Lâm Chính.
Bà ta nháy mắt với Lâm Chính, sau đó rời đi cùng tổ trưởng Vương.
Lâm Chính liếc mắt nhìn Tiền Thâm và Triển Hồng, sau đó quay sang nói: "Bạch Họa Thủy ra ngoài kiểu gì vậy?".
Mạn Sát Hồng rùng mình một cái, sắc mặt thay đổi, nhỏ giọng nói: "Tôi tưởng cậu không thể về kịp, thấy Thiên Ma Đạo tấn công dữ dội liền bảo bà Bạch đi mời người của đại hội đến giúp đỡ..."
Đôi mắt Lâm Chính lóe lên tia sáng, một lúc lâu sau mới bất đắc dĩ thở dài: "Bỏ đi, thả thì thả, tôi nghĩ chắc Bạch Họa Thủy sẽ không khai ra tôi đâu".
“Thần y Lâm, bây giờ chúng ta hãy mau đi cứu người thôi, nghe nói đám giám đốc Mã, Nguyên Tỉnh đều bị người của Thiên Ma Đạo bắt đi. Nếu không mau cứu bọn họ về, sợ là sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn", Mạn Sát Hồng vội nói.
"Tôi biết".
Lâm Chính nhíu mày, đi về phía Tiền Thâm và Triển Hồng.
"Đại nhân tha mạng... tha mạng..."
Tiền Thâm vội kêu lên, định quỳ xuống dập đầu, nhưng chân tay đều bị gãy khiến ông ta không thể làm được gì.
Vẻ mặt hai người đầy sợ hãi, cơ thể run lên bần bật. Gần như muốn phát điên.
Lâm Chính đứng bên cạnh Tiền Thâm, từ trên cao nhìn xuống ông ta.
"Hãy nói hết những gì ông biết, có khi tôi còn tha mạng cho các ông, nếu không... chắc là các ông cũng từng nghe nói đến thủ đoạn của tôi, cũng biết tôi giỏi nhất là gì".
Lâm Chính cúi xuống, khàn giọng nói: "Chắc là các ông không muốn nếm thử mùi vị sống không bằng chết đâu nhỉ?".
Hai người sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu.
Lâm Chính là ai chứ?
Anh được công nhận là y võ mạnh nhất Long Quốc!
Anh muốn khiến những người này sống không bằng chết thì dễ như trở bàn tay.
"Tôi nói! Tôi nói! Thần y Lâm, cậu muốn biết gì tôi sẽ nói hết, chỉ xin cậu đừng giết tôi!".
Tiền Thâm run rẩy nói.
"Lần hành động này là sao?".
Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
"Là... là đạo chủ của Thiên Ma Đạo định tấn công Giang Thành, Tử Vực chúng tôi nhận được tin liền... liền có ý định giúp đỡ'.
Tiền Thâm run lẩy bẩy nói.
"Giúp đỡ?".
"Đúng, Tử Vực chúng tôi phụ trách báo tin cho người của Thiên Ma Đạo, chặn những người Dương Hoa muốn tháo chạy lại, để người của Thiên Ma Đạo thuận lợi bắt được bọn họ... Thần y Lâm, chúng tôi không giết hại bất cứ người nào của Dương Hoa! Chúng tôi... chúng tôi chỉ báo tin thôi..."
Tiền Thâm gấp gáp kêu lên.
"Nhưng hành vi của các ông có gì khác Thiên Ma Đạo chứ?".
"Thậm chí, hành vi này của các ông còn khiến người †a căm phẫn hơn".
Lâm Chính lạnh lùng nói. "Thần y Lâm, cậu..."
Tiền Thâm còn định nói gì đó.
Bốp!
Lâm Chính bỗng giơ chân, đạp nát đầu của Tiền Thâm.
"AI,
Triển Hồng sợ hãi hét ầm lên, thân dưới ướt sũng, một mùi khó ngửi tỏa ra.
Cô ta sợ hãi kêu lên, lưỡi cũng líu cả lại.
"Thần y Lâm, anh... chẳng phải anh nói sẽ không giết chúng tôi sao? Tại sao? Tại sao... Hãy tha cho tôi! Xin anh hãy tha cho tôi!".
Cô ta sắp sụp đổ tới nơi.
Nỗi sợ hãi khiến cô ta gần như không thể giữ được ý thức nữa.
Lâm Chính dùng bàn chân nghiền nát đầu của Tiền 'Thâm, lạnh lùng đáp: "Xin lỗi, tôi đã nuốt lời!".
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!