Biến sao? Tất cả tưởng mình nghe nhầm. Dám nói những lời như thế với Thiên Hổ Xích Vệ Tổ chắc cũng chỉ có Lâm Chính.
Tổ trưởng Vương há mồm trợn mắt nhìn Lâm Chính. Bạch Họa Thủy tái mặt bước tới nói nhỏ: “Thần y Lâm, cậu điên rồi à? Tại sao lại làm mọi chuyện thành ra thế này?”
“Bạch minh chủ, bà sao lại tới đây?”, Lâm Chính chau mày nhìn bà ta.
“Hừ, tôi mà không ra thì Giang Thành đã mất luôn rồi”.
Bạch Họa Thủy trừng mắt: “Tóm lại là cậu đừng quản chuyện này nữa. Hai người đó để họ đưa đi đi. Lùi một bước biển rộng trời cao, cậu đối đầu với đại hội sẽ không có kết cục tốt đẹp được đâu”.
“Vậy thì tôi khiến bà phải thất vọng rồi”.
Ngọn lửa trong tay Lâm Chính vẫn bùng cháy. Anh nhìn chăm chăm Tàng Hổ: “Giang Thành là Giang Thành. Đại hội các người không cứu nổi Giang Thành thì cũng đừng bảo tôi quan tâm tới cái gì. Các người không đáp ứng được thứ mà tôi cần thì tại sao tôi lại phải tuân thủ theo quy tắc của các người”.
“Vậy thì đừng có nói nhiều nữa”.
Tàng Hổ hít một hơi thật sâu, nhìn tổ trưởng Vương: “Tổ trưởng Vương, mọi người tránh ra đi nếu không giết nhau thì mọi người sẽ bị thương đấy”.
“Tàng Hổ đại nhân”, tổ trưởng Vương chau mày, không biết phải làm thế nào. Rõ ràng Tàng hổ không muốn nhiều lời. Ông ta vung cây kiếm lên.
Rầm! Kiếm khí cực mạnh từ bốn phương tám hướng nổi lên chặn đám người tổ trưởng Vương ở bên ngoài. Tổ trưởng Vương khẽ tái mặt.
“Tàng Hổ đại nhân, xin dừng tay. Tàng Hổ đại nhân”.
Bạch Họa Thủy lo lắng, vội hét lớn. Thế nhưng hầu như không có tác dụng.
“Lần này thì rắc rối rồi”, sắc mặt Bạch Họa Thủy. trông vô cùng khó coi.
“Bạch minh chủ, giờ phải làm sao?”
Mạn Sát Hồng chau mày. Bạch Họa Thủy thở dài, dường như cũng hết cách, đành lắc đầu.
“Giờ chỉ có thể hi vọng Tàng Dổ đại nhân không khiến thần y Lâm bị thương thôi”.
Bạch Họa Thủy lên tiếng: “Tàng Hổ đại nhân dù sao cũng là người của đại hội, chắc chắn sẽ giữ lại mạng sống cho thần y Lâm. Tôi sẽ tìm cách cứu cậu ấy. Mọi người cũng đừng quá lo lắng".
Mạn Sát Hồng lẳng lặng gật đầu và tỏ vẻ lo lắng. Thiên Hổ Xích Vệ Tổ có sức mạnh thế nào thì cô ta biết rõ. Lần này cô ta thấy Lâm Chính gặp rắc rối lớn rồi.
“Tốt quá”.
Thấy Lâm Chính sắp giết nhau với Thiên Hổ Xích Vệ Tổ thì Triển Hồng kích động nhảy múa. Tiền Thâm cũng nói bằng giọng quỷ dị: “Đừng vội vui mừng quá sớm, lát nữa tìm cơ hội chuồn thôi”
“Chưồn sao?”, Triển Hồng giật mình, thận trọng nói: “Đại hội mà tới Tử Vực tìm chúng ta thì phải làm sao?”
“Hừ, giờ làm gì còn nghĩ nhiều được như thế. Chạy là được rồi. Nếu như bị rơi vào tay của đại hội thì khéo lại bị hỏi gì đó đấy”.
“Vậy được”, Triển Hồng gật đầu, nhìn bốn phía sau đó lùi lại.
Cùng lúc này có 15 thành viên của Tiên Hổ Xích Vệ 'Tổ đứng sừng sững trước mặt. Bọn họ giơ kiếm trong tay lên, khí tức điên cuồng phóng ra.
Sức mạnh đáng sợ đổ ập xuống Lâm Chính. Lâm Chính một tay siết chặt Thiên Sinh Đao, tay còn lại khế giờ lên. Hỏa tinh trong lòng bàn tay bay trong không gian.
Anh nhảy lên, Tàng hổ cũng tức giận lao tới.
“Thần y Lam, để tôi trị cái thói ngông cuồng của cậu”.
“Cửu Tuyệt Chỉ Lôi, Khai Thiên!”
Tiếng gầm lớn vang lên, Tàng Hổ rút kiếm giết tới Trong nháy mắt, luồng thần lực điên cuồng được điều động giống như sức mạnh nghịch thiên đổ xuống Lâm Chính.
Lúc này, không gian trở nên méo mó như sắp nổi tung. Trời đất tối sầm lại.
Mặt đất rung chuyển. Khí tức cuốn lấy cả Giang Thành.
Người ở bên ngoài thất sắc. Họ sẽ không bao giờ có thể quên được cảnh tượng này.
“Không thể chặn được”.
Mạn Sát Hồng ý thức được điều gì đó bèn hét lớn: “Mau dừng lại, thần y Lâm không đỡ được đâu. Mau dừng lại”.