Lâm Chính nói thế khiến sắc mặt đám người Tàng Hổ trở nên nghiêm nghị.
Ai mà ngờ Lâm Chính lại cương quyết như thế.
“Thần y Lâm, tôi khuyên cậu nên bình tĩnh lại thì tốt hơn, nếu đánh giết nhau cậu chưa chắc là đối thủ của bọn tôi”.
Tàng Hổ nhìn chằm chằm Lâm Chính, mặt chẳng để vẻ dao động cảm xúc nào: “Tôi biết cậu rất tức giận nhưng mọi chuyện đều phải làm theo quy tắc. Cậu yên †âm, chúng tôi sẽ cho cậu một câu trả lời thỏa đáng, mời cậu đi cho”.
“Tôi đã nói rồi, thả người ra, các ông rời đi, nếu không các ông là đồng phạm”, Lâm Chính không cảm xúc nói.
“Thần y Lâm, cậu kiên quyết muốn sử dụng bạo lực à?”
Tàng Hổ cũng không phải là người có tính tình tốt, lập tức sầm mặt khàn giọng hỏi.
“Đội Thiên Hổ Xích Vệ vốn dĩ tác chiến ở ngoại vực, †ại sao lại đột ngột xuất hiện ở Giang Thành? Điều này. sao không khiến người khác nghi ngờ được? Ngoài ra, các ông có thể xuất trình thứ gì có thể chứng minh thân phận không? E là không có nhỉ. Nếu đã thế, dĩ nhiên tôi có lý do để nghỉ ngờ thân phận của các ông, nếu các ông giả mạo, tôi cần gì phải khách sáo với các ông”, Lâm Chính nhàn nhạt nói.
“Hỗn láo!”
Một thành viên của đội Thiên Hổ Xích Vệ nổi giậ đùng đùng: “Thần y Lâm, anh nhất quyết muốn thấy bản lĩnh của bọn tôi mới có thể biết bọn tôi là thật hay giả à? Bọn tôi khách sáo với anh vì bọn tôi là thành viên của đại hội, nếu không anh là thá gì chứ? Giết anh chỉ là chuyện như trở bàn tay”.
“Thẹn quá hóa giận sao? Như thế tôi muốn xem thử anh giết tôi thế nào?”
Lâm Chính lắc đầu. “Khốn nạn!”
Thành viên đội Thiên Hổ Xích Vệ đó tức giận gào lên, cầm kiếm định lao đến giết.
“Chu Liêu, dừng tay!” Tàng Hổ quát. “Đội trưởng", ánh mắt Chu Liêu căng chặt.
Tàng Hổ đưa mắt tỏ ý đừng nóng nảy, rồi nhìn Lâm Chính: “Khoảng thời gian trước, chúng tôi nhận được. mệnh lệnh và được sắp xếp đóng quân tại điểm làm việc của đại hội gần Giang Thành. Chúng tôi cũng vừa nhận được tin tức mới chạy đến đây để chỉ viện. Thần y Lâm, vốn dĩ chúng tôi không có nghĩa vụ phải giải thích với cậu, nói với cậu nhiều như thế chẳng qua là vì tố chất cơ bản của một thành viên đại hội, nhưng cậu phải biết chúng tôi không thuộc bất kỳ bộ phận nào của đại hội, chúng tôi có liên hệ trực tiếp với lãnh đạo cao nhất ở đại hội. Cuối cùng, tôi cảnh cáo cậu ba lần, nếu cậu không làm thì bọn tôi chỉ đành ra tay với cậu”.
Nói rồi ánh mắt Tàng Hổ lạnh như băng.
“Cảnh cáo lần đầu, nhanh chóng rời khỏi đây”.
Lâm Chính không nói gì, ngón tay hơi động, Hồng Mông Long Châm bay ra đâm vào người ông ta.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều hiểu rõ thái độ của Lâm Chính.
“Cảnh cáo lần thứ hai, mau chóng rời khỏi đây”. Tàng Hổ lại nghiêm trọng nói.
Tiền Thâm, Triển Hồng mừng như điên, đầy vẻ đợi mong đợi xem trận chiến này nổ ra.
“Cảnh cáo lần thứ ba”. Tàng Hổ nói.
Thấy Lâm Chính vẫn bất động, ông ta hoàn toàn mất kiên nhẫn.
Tàng Hổ hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Bắt lấy thần y Lâm dẫn về, đợi xử lý”.
“Tuân lệnh”.
Các thành viên Thiên Hổ Xích Vệ đồng thành nhảy đến tấn công Lâm Chính.
Nhất là người tên Chu Liêu lúc đầu lao đến trước, vung loạn thanh kiếm nặng cả hàng ngàn cân, chém vào đỉnh đầu Lâm Chính bằng khí thế như bổ núi.
Thế nhưng...
Lâm Chính lại thờ ơ với thanh kiếm đánh lén này, trở †ay tích tụ một quyền.
“Hả?” Đồng tử Tàng Hổ ngây dại. Rầm!
Thanh kiếm vừa rơi xuống như trời sụp đất lở, sức mạnh tàn bạo phá vỡ hư không.
Lâm Chính tung nắm đấm, khí thế vô song. Đây là chiêu thức gì thế?
Chẳng lẽ người này định phá hủy hết, cá chết lưới rách?
Tàng Hổ hơi lo lắng. Nhưng ngay sau đó ông ta nhận ra mình đã lầm rồi.