Một ma nhân khác lúc này đang ngồi trên cổ của ma nhân khổng lồ và được lớp ma khí giữ cố định. Hắn ngồi đó, hai tay kết ấn, cơ thể dần nứt ra, ma khí phóng ra từ những kẽ nứt giống như liên kết với cả ma nhân khổng lồ.
Ma nhân này có đôi mắt đỏ như máu. Có lẽ ma nhân này không ngờ Lâm Chính có thể phá vỡ lớp mặt nạ của ma nhân không lồ.
Vì lớp mặt nạ của ma nhân khổng lồ được tạo từ một lớp giáp ma khí có tác dụng phòng ngự. Mà lớp. phòng ngự này được tập hợp sức mạnh của tám người canh chừng vùng cấm địa. Theo lý mà nói, bất kỳ một võ giả nào cũng không thể phá hỏng lớp mặt nạ đó mới phải.
“Ra đây cho tôi”, Lâm Chính hét lớn, đưa tay chộp lấy ma nhân.
Ma nhân vội đưa tay ra chộp lấy cổ tay của Lâm Chính. Thế nhưng sức mạnh của ma nhân này không bằng Lâm Chính nên đã bị anh siết cổ và bẻ ra khỏi người ma nhân khổng lồ.
Ma nhân này ngã ra đất. Ma nhân khổng lồ này giật bắn mình, khí tức yếu đi ba phần, cơ thể cũng nhỏ đi.
Lâm Chính vẫn không hề dừng lại, chỉ đưa tay ra chộp tiếp. Những kẻ canh chừng cấm địa khác biết là không thể ngăn được Lâm Chính nên đồng loạt phát lực, điều động ma khí định đẩy lùi anh.
Đối với người sở hữu xương chí tôn như Lâm Chính thì đòn tấn công của đối phương chẳng là gì.
“Ma nhân, không được phép sỉ nhục”.
Lúc này, ma nhân nằm ở vị trí cổ của ma nhân khổng lồ đột nhiên đanh mắt, phát ra tiếng gầm khủng khiếp vào lao ra. Hắn ôm chặt lấy Lâm Chính và đốt ma lực.
Hắn muốn tự phát nổ. Lâm Chính không dám chần chừ, lập tức lao vọt lên. Thế nhưng khi anh vừa lao lên được thì....
Bùm...Mười đường màu đen hình chữ thập phóng ra. Cả một nửa Giang Thành chấn động. Kính xe nổ tung, các tòa nhà cao tầng rung lắc, mặt đất cũng chao đảo.
Còn trung tâm thương mại thì bị phá hủy. Sở Thu vội vàng thúc giục chân khí chống lại. May mà Lâm Chính chạy kịp thời nên bọn họ không bị thương là bao.
Gòn người người canh chừng khu cấm địa thì biết rằng nếu đánh tiếp sẽ chết chắc nên lập tức tìm cách lao ra khỏi đống đổ nát. Ma nhân khổng lồ lao đi như một con bò điền.
Ông ta va đập vào những công trình, những chiếc xe hơi cũng bị ông ta đạp nổ tung.
“Không hay rồi, ma nhân định tháo chạy”, Sở Thu hét lớn: “Mau chặn lại”
“Đuổi theo”
Đám đông vội vàng làm theo. Sở Thu cất kiếm, lấy châm ra phóng mạnh.
Châm bạc lao đi như một cơn mưa về phía ma nhân và tạo thành một bước tường bằng châm. Thế nhưng người khổng lồ ngáng hai tay lên trước, chặn đứng bức tường bằng châm đó.
“Cái gì?”, Sở Thu nín thở.
“Bọn chúng đang rót toàn bộ ma khí vào hai chân và cơ thể. Chúng không muốn đấu với chúng ta nữa mà chỉ muốn bỏ chạy”.
Trương Kỳ trầm giọng: “Nếu tiếp tục thế này thì chúng sẽ chạy thoát mất”.
“Hừ, sao có thể để chúng thành công. Các vị, giúp tôi một tay”, Sở Thu đanh mắt, hét lớn và tiếp tục phóng ra châm bạc.
Thế nhưng số châm này chỉ phóng vào đầu và ngực của đối phương. Trương Kỳ thấy vậy thì lập tức hiểu ra ý của Sở Thu và cũng lấy châm ra làm theo.
Hàng vạn cân châm được phóng ra một cách hết sức bình thường. Vì bọn họ cần sức mạnh của châm để. cho đối phương không thể phóng ra sức mạnh của mình. Vậy nên Sở Thu mới cần mọi người giúp đỡ.
Nếu như Trương Kỳ không ra tay thì việc thi triển hàng vạn cây châm sẽ không thành công và như vậy Sở Thu chỉ tốn công vô ích khi phóng châm của mình.
Đám người Trương Kỳ phóng châm xong thì Sở Thu tiếp tục ghim châm lên bụng và tứ chỉ của mình.
Một đường sáng phát ra từ cơ thể của Sở Thu. Trong nháy mắt tốc độ và sức mạnh của Sở Thu tăng vọt.
Người khổng lồ đạp lên con đường nhỏ với vẻ hoảng sợ. Sở Thu nhanh chóng đáp xuống trước mặt ông ta và vung cây kiếm trong tay.
Một đường kiếm khí lao tới, chém xuống người khổng lồ. Người khổng lồ gầm lên, định dùng ma lực để chặn lại kiếm khí. Nhưng Sở Thu không hề dừng lại, thanh kiếm vẫn điên cuồng chém tới tạo ra một bức. tường khí