"Đầu hàng?".
Thần Hỏa Tôn Giả sửng sốt, sau đó cười lớn.
"Nực cười! Nực cười quá! Bọn mày lại đi khuyên tao đầu hàng! Ha ha hai".
Ông ta cười lớn mấy tiếng, sau đó đôi mắt đanh lại, dữ tợn nói: "Thiên Ma Đạo bọn mày rắp tâm khiến tao nhập ma, món nợ này bản tôn còn chưa tính sổ với bọn mày đâu! Vậy mà bây giờ bọn mày lại muốn khuyên tao. đầu hàng? Tao chỉ muốn giết sạch ma nhân của Thiên Ma Đạo bọn mày ấy! Sao có thể đầu hàng được chứ?".
"Ông từ chối luôn sao? Đây không phải lựa chọn sáng suốt đâu".
Người kia cười khẩy.
"Đừng nhiều lời nữa! Hãy xem bản tôn đốt mày thành tro đây!".
Thần Hỏa Tôn Giả tức giận quát, hai bàn tay cùng phát ra tiếng.
Vù vù vù...
'Toàn bộ mặt đất xung quanh người kia đỏ lên, chậm rãi nứt ra.
Chỗ đất đỏ hình thành một cái vòng, bao vây người kia lại.
Cuối cùng.
Phụt phụt phụt...
Nham thạch nóng rẫy phun ra khỏi mặt đất, nhấn chìm người kia.
Lần này hắn không né tránh.
Bởi vì Thần Hỏa Tôn Giả nhìn thấy rõ ràng đối phương đứng trong dòng nham thạch kia chấp nhận sự thiêu đốt.
Chỉ có điều...
Dường như nham thạch nóng rẫy không hòa tan được hắn, hắn chỉ yên lặng đứng trong nham thạch, chăm chú nhìn Thần Hỏa Tôn Giả như không có chuyện gì xảy ra.
"Cái gì?".
Thần Hỏa Tôn Giả như ngừng thở, sắc mặt tỏ vẻ không thể tin được.
Chỉ thấy người kia chậm rãi đi mấy bước tới, thoát khỏi phạm vi của nham thạch, đứng trước mặt Thần Hỏa. Tôn Giả.
Thần Hỏa Tôn Giả cảm thấy da đầu tê dại.
Lúc này ông ta mới ý thức được ma nhân này cực kỳ không đơn giản.
"Bảo ông đầu hàng là cho ông cơ hội, tuy ông là Thần Hỏa Tôn Giả, danh chấn thiên hạ, nhưng trong mắt chúng tôi, ông chỉ là một kẻ vô dụng nhu nhược vô năng mà thôi", người kia bình thản nói.
"Chúng tôi?".
Hơi thở của Thần Hỏa Tôn Giả trở nên run rẩy.
Chỉ thấy xung quanh có thêm bảy bóng dáng đi ra.
Bọn họ giống với người trước mặt, trên người đều bao trùm ma khí đen sì, chỉ thấy được khuôn mặt trắng bệch.
Vô cùng quỷ dị.
Đúng lúc này, Mạn Sát Hồng và Cùng Đao dẫn theo một đám tinh nhuệ của Dương Hoa đến.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Mạn Sát Hồng tái mét, cả người không ngừng run rẩy, vẻ kinh hãi trên mặt hiện rõ mồn một.
"Tôn Giả, chạy đi! Mau chạy đi! Tất cả mọi người chạy maul".
Mạn Sát Hồng run rẩy kêu lên, như điền như dại. "Mạn Sát Hồng đại nhân!".
"Gô... cô không sao chứ?".
Người của Dương Hoa ở bên cạnh run giọng hỏi.
"Chạy!".
Mạn Sát Hồng gần như không chút chần chừ, quay đầu chạy trối chết.
Thậm chí không quan tâm đến những người khác. Người của Dương Hoa đều trố mắt ra.
'Thần Hỏa Tôn Giả tuy nóng tính, nhưng không phải là đồ ngốc.
Mạn Sát Hồng từng là Ma Nữ của Thiên Ma Đạo, đương nhiên có hiểu biết về Thiên Ma Đạo.
Ông ta chưa bao giờ thấy Mạn Sát Hồng sợ hãi như vậy.
Chắc chắn tám ma nhân này có lai lịch bất phàm.
Nhưng sao Thần Hỏa Tôn Giả có thể tháo chạy. được?
Ông ta lạnh lùng hừ một tiếng, khơi lên ngọn lửa, đánh về phía người trước mặt.
"Ngu ngốc!".
Ma nhân trước mặt lắc đầu, bình thản nói, đôi mắt bất ngờ đỏ ngầu, cách không giơ tay lên.
Âm!
Mặt đất nứt toác, một ma thủ đáng sợ thò ra, chộp. lấy Thần Hỏa Tôn Giả đang xông tới.
"Đại Viêm Xích Thiên!". Thần Hỏa Tôn Giả lập tức gâm lên.
Ngọn lửa hừng hực từ trên người ông ta lao vút lên trời, chọc thẳng vào mây xanh.
Toàn bộ mặt đất xung quanh đều bị nung chảy thành nham thạch.
Ma thủ đang trói buộc cơ thể ông ta cũng dần bị hòa tan.
Nhưng ngay sau đó.