Lời nói của Diệp Viêm còn rõ mồn một bên tai Lâm Chính.
Quả thật từ biểu hiện của Lâm Chính và Diệp Viêm không khó để nhận ra, Lâm Chính đã nhận được cơ duyên lớn trong thần mộ chí tôn.
Nếu đã là cơ duyên của thần mộ chí tôn thì đương nhiên sẽ khiến người khác thèm thuồng.
Mặc dù Lôi Trạch Thiên Các là thế tộc siêu bá chủ, nhưng đối diện với cơ duyên như vậy sao có thể cưỡng lại sự cám dỗ?
Lâm Chính giữ nguyên sự cảnh giác, nhanh chóng lấy châm ra đâm lên người.
Nhưng phút cuối Diệp Viêm dùng tuổi thọ và tu vi làm cái giá để giải phóng thần lực bản nguyên, sức phá hoại quá đáng sợ, ngay cả khi anh có xương chí tôn cũng suýt chút nữa không chống đỡ được.
Không phải độ mạnh của xương chí tôn không đủ, mà là Lâm Chính chưa kết hợp hoàn toàn với xương chí tôn.
Anh và Diệp Viêm có cùng một tính chất. Diệp Viêm vừa mới bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, hoàn †oàn chưa ổn định. Lâm Chính thì vừa có được xương chí tôn, cũng chưa thể hoàn toàn dung hợp.
Hiệu quả và năng lực phát huy ra đương nhiên kém hơn nhiều.
Chẳng mấy chốc, người của Lôi Trạch Thiên Các đáp xuống đất, bao vây Lâm Chính.
“Cậu Lâm, không cần căng thẳng, chúng tôi không làm gì cậu cả”.
Lôi Hổ thấy Lâm Chính cảnh giác thì lập tức lên tiếng.
Lâm Chính không nói gì, trong lòng suy nghĩ cách chạy trốn.
Nếu giết được Diệp Viêm thì dù là Thiên Sinh Đao hay xương chí tôn, Lâm Chính cũng sẵn sàng giao ra.
Nhưng bây giờ Diệp Viêm còn chưa chết, anh không thể giao đồ ra được.
Nếu không thì sau này làm sao anh đối kháng với Diệp Viêm?
Bây giờ trạng thái xương chí tôn cũng không tốt, nếu chiến đấu thì Lâm Chính không dễ dàng thoát được.
Huống hồ, chủ nhân của Lôi Trạch Thiên Các có thủ đoạn đáng sợ đến thế nào.
Xương chí tôn có thể đỡ được đòn tấn công của ông †a không?
Trong lòng Lâm Chính không có đủ tự tin.
“Gậu Lâm, tôi xin giới thiệu với cậu, đây là người đứng đầu Lôi Trạch Thiên Các, Hạo Thiên đại nhân!”, Lôi Hổ mỉm cười nói.
Lôi Hổ nói xong, làn sương mù dày đặc tan đi, một người đàn ông tóc trắng, mặt trắng, mặc áo đen xuất hiện trong tầm nhìn của Lâm Chính.
Người đàn ông trông khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi, hai mắt lóe ra tia sét, khí kình hùng hậu và thần bí
như biển sâu, không thể đo lường.
Đặc biệt là ánh mắt và thần thái, tràn ngập khí tức của một người đứng trên cao.
Đây là chúa tể của trời cao, cũng là tôn giả cao quý không gì sánh kịp.
“Kính chào Hạo Thiên các chủ!".
Lâm Chính chắp tay, nhỏ giọng nói.
“Ừ",
Hạo Thiên gật đầu, quan sát Lâm Chính một lượt, ánh mắt lộ ra sự tán thưởng: “Đúng là hạt giống tốt, có thể hấp thu Tế Dạ Đan một cách hoàn hảo, quả nhiên siêu phàm! Không tệ! Không tệt!”.
“Các chủ quá khen”.
“Cậu tên Lâm Chính phải không?”, Hạo Thiên mỉm cười: “Tôi biết cậu lo nghĩ điều gì, không cần phải suy nghĩ gì cả. Tuy cậu không thể lấy được nhẫn chí tôn, nhưng tôi cũng thấy rõ biểu hiện của cậu lúc nãy. Không tệ, ít nhất cậu thật lòng muốn lấy nhãn chí tôn cho Lôi Trạch Thiên Các chúng tôi, chuyện này làm tôi rất cảm động”.
Nghe được lời này, Lâm Chính nhíu mày.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!