Hai cánh tay còn đang rỏ máu tong tỏng chui ra từ lồng ngực vô cùng mạnh mẽ, bóp cổ mấy kẻ kia muốn tắt thở.
Hai kẻ kia dùng hết sức bình sinh để gỡ bàn tay trên cổ mình ra, nhưng bất luận có dùng sức thế nào cũng không thể lay chuyển bàn tay kia.
Hai bàn tay này thực sự quá mạnh.
Cổ của bọn họ đã biến dạng, mặt xanh lét như tàu lá chuối.
"Làm thế nào đây?", Thiên Xu nuốt nước bọt, mắt mở trừng trừng.
Diên Dận không nói gì, vẻ mặt cũng vô cùng khó coi.
Lúc này, cảnh tượng còn khiến người ta kinh ngạc hơn xuất hiện.
Lúc này hai bàn tay đang bóp cổ kia đột nhiên kéo. mạnh một cái, kéo hai người kia vào trong lông ngực của Diệp Viêm.
"Cái gì??"
Ai nấy đều bàng hoàng.
Hai người kia kêu lên thảm thiết, bị kéo vào trong lồng ngực Diệp Viêm, sau đó máu và những mảnh thịt vụn từ đó bắn ra tung toé, như thể hai người kia vừa bị Diệp Viêm ăn thịt.
Đợi khi dấu vết của hai người kia hoàn toàn biến mất, Diệp Viêm cũng đứng lên trở lại.
Cánh tay và bên chân bị đứt lúc nãy đã mọc trở lại. Lồng ngực bị banh ra cũng dần được chữa lành.
Qua khe hở nho nhỏ trên lồng ngực hắn vẫn có thể nhìn thấy một đống thịt vụn.
Có lẽ chính là hai kẻ ban này.
Khi lồng ngực hoàn toàn khép lại, Diệp Viêm nuốt nước bọt cái ực.
Cơ thể hắn đã nguyên vẹn như ban đầu! Ai nấy cứng đờ người, không thốt nên lời. Đây là thủ đoạn của Diệp Viêm sao?
"Ăn thịt người?"
Lâm Chính hụt hơi, lạnh lùng nhìn hắn: "Xem ra tu vi hiện tại của mày đều là dùng thủ đoạn vô liêm sỉ này mà có được?"
"Đã là thủ đoạn thì làm gì có liêm sỉ với vô liêm sỉ?
Chỉ cần có thể đạt mục tiêu là được rồi. Trên con đường †u Đạo, cần gì quá quan tâm đến vinh nhục, chính nghĩa cơ chứ? Tu sĩ đạt đến cảnh giới viên mãn thực sự đã từ bỏ thất tình lục dục, đâu còn cần phân rõ chính tà?", Diệp Viêm thờ ơ đáp.
"Cũng có lý đấy, chỉ tiếc là, hai chúng ta có quan điểm khác nhau", Lâm Chính gật đầu nói.
"Cũng chẳng sao, dù sao mày cũng chẳng sống được bao lâu nữa".