Diệp Viêm bước lại gần, vẻ mặt điềm nhiên nhìn Lâm Chính đang ngồi trên mặt đất. Sau đó hắn giơ tay lên, lao về phía anh.
Chưởng của hắn toả ra ánh sáng màu trắng nhưng không phải ánh sáng thông thường mà là ánh sáng có khả năng cắt đứt da thịt và khí công của người chạm vào nó.
Hắn không muốn truy hỏi Lâm Chính nữa.
Giờ hắn muốn hoàn toàn tiêu diệt anh.
Lúc này, trên người Lâm Chính có bí mật gì hắn không quan tâm nữa.
Nhưng khi Diệp Viêm vừa vươn tay tới.
Gậc!
Lâm Chính đột ngột đưa tay kẹp chặt tay Diệp Viêm. Ánh sáng trắng bị anh nghiền nát.
"Hả?"
Diệp Viêm vẻ mặt hơi biến đổi, sau đó nhận ra mình dường như đã trúng chiêu.
Phi châm của hản cũng không áp chế được Lâm Chính!
Người này cố tình không dùng hết sức mạnh khi chiến đấu.
Lâm Chính đột nhiên dùng lực, định ném Diệp Viêm sang một bền.
Nhưng Diệp Viêm không cho anh cơ hội, lập tức trở tay phản đòn.
Cà rắc! "Ưm..."
Một cánh tay của Lâm Chính dường như đã bị bẻ gấy.
Bịch! Diệp Viêm lại dùng sức ném anh sang một bền.
Lâm Chính như con diều đứt dây, nặng nề đập vào tường lăng mộ.
Lực va chạm khiến cả lăng mộ rung lên.
Đợi khi Lâm Chính rơi xuống đất, lăn trên mặt đất vài vòng, toàn bộ da trên cơ thể anh nứt toác, tấm lưng thậm chí biến dạng.
Không ai biết anh đã phải chịu bao nhiêu vết thương.
Nhưng với tình hình hiện tại, anh đã không còn sức phản kháng.
"Kết thúc
Thiên Xu thở phào nhẹ nhõm.
Có một khoảnh khắc nào đó hắn ta đã nghĩ có thể Lâm Chính sẽ thắng được Diệp Viêm.
Nhưng xem ra đó chỉ là suy nghĩ hồ đồ mà thôi.
Sức mạnh của Diệp Viêm quả thực khó có người địch nổi.
Mọi người như nín thở nhìn Diệp Viêm.
Hắn lại bước tới chỗ Lâm Chính, đôi mắt lạnh lẽo giờ ngập tràn sát khí.
Lần này hắn tuyệt đối không nhẹ tay.
Nhưng mới đi được vài bước, Diệp Viêm đột nhiên cau chặt mày lại như thể nhận ra điều gì đó. Hắn giơ bàn tay vừa bị Lâm Chính kẹp lên nhìn.
Trên tay hắn chỉ chít kim bạc!
Đầu là Hồng Mông Long Châm!
Mỗi cây kim đã nối với thần mạch của hắn, khoá chặt khí mạch ở tay. Những cây kim không ngừng rung lên, như thể muốn đâm sâu vào khí mạch của hẳn.
Diệp Viêm không dám chậm trễ, vội vã dùng bàn tay còn lại định đánh vào tay mình.
Đây rõ ràng là muốn chặt đứt cổ tay!
"“Muộn rồi!"
Lâm Chính khó nhọc bò dậy, thều thào nói.
Diệp Viêm đồng tử ngưng chuyển động, cánh tay ban nấy định chặt đứt cổ tay kia giờ đổi vị trí, định chặt đứt cả cánh tay.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!