“Anh có nhận thua hay không cũng chẳng quan trọng với tôi. Mục đích tôi đến đây là lấy được vị trí đầu cuộc thi, tiện thể lấy đồ của tôi về”, Lâm Chính lắc đầu nói.
“Anh...”
Đãng Thiên Nhai siết chặt nắm đấm nhìn người ngoại vực này, thật ra trong lòng hắn có vô vàn thắc mắc.
Rốt cuộc chuyện là thế nào?
Tại sao một người ngoại vực lại biết chiêu pháp mạnh như thế?
Tại sao một người ngoại vực lại có thực lực mạnh như vậy?
Hắn cực kỳ căm uất, nỗi hận dâng trào.
Hắn không thể chấp nhận thất bại hôm nay.
Điều càng khiến hắn đau đớn hơn là mình thế mà lại sợ đến mức nằm rạp xuống đất run rẩy khi đối mặt với chiêu thức của người ngoại vực này.
Nhục nhãt!
Quá mức nhục nhã!
Nếu không giết người này, hắn sẽ có tâm ma. Đáy mắt Đãng Thiên Nhai hiện lên sát ý.
Lâm Chính dường như không để ý, xoay người đi lấy Thiên Sinh Đao.
Cơ hội tốt.
Đãng Thiên Nhai mừng thầm, châm Huyết Long bên cạnh bỗng bay lên hợp thành một, hắn siết chặt lấy nó đâm mạnh vào sau lưng Lâm Chính.
“Cẩn thận!”
Tiếng hô gấp gáp của Ái Nhiễm vang lên trên con đường mòn.
Nhưng ngay sau đó Lâm Chính bỗng xoay người đấm một cút vào Đãng Thiên Nhai.
Đãng Thiên Nhai trợn mắt, bỗng dừng lại. Cây châm chỉ còn cách cơ thể Lâm Chính nửa tấc.
Nhưng nắm đấm đáng sợ đó lại dừng lại trước mặt hắn chỉ vài centimet.
Sau đó luồng khí hung tàn nổ tung trên nắm đấm.
Đãng Thiên Nhai cảm thấy cả người mình như sắp bị xé toạc ra, đầu tóc quần áo bị sức mạnh đó thổi đến sắp rách.
Cứ thế kéo dài khoảng ba giây, sức mạnh đó mới biến mất.
Lâm Chính buông tay xuống.
Hai mắt Đãng Thiên Nhai ngơ ngác, cả người như ngây dại.
Một lúc sau hắn mới chậm rãi xoay người đi.
Chỉ thấy linh hồn hắn đang run rẩy, tim gần như ngừng đập.
Phía sau xuất hiện một vực thẳm sâu cả ngàn trượng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!