Hiện giờ hắn đã đắc tội với quá nhiều thế tộc, một khi hắn mất đi sức chiến đấu, những thế tộc đó chắc chắn sẽ toàn lực xông vào xé xác hắn thành trăm mảnh.
Thế nên đánh tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì.
ĐiI
Đãng Thiên Nhai lập tức có ý nghĩ này.
Nhưng cứ thế rời đi thì một người kiêu ngạo như hắn sao có thể làm được?
Đây là sự sỉ nhục cực kỳ lớn!
Một khi bỏ chạy, hắn sẽ mất sạch danh tiếng, chắc chắn không còn mặt mũi nào nhìn gặp ai cả.
Làm sao đây?
Ngay khi Đãng Thiên Nhai còn đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn.
Vù.
Một trận cuồng phong ập đến.
Sau đó không biết Lâm Chính đã đứng trước mặt hắn từ bao giờ.
Đãng Thiên Nhai biến sắc, lập tức lấy châm Huyết Long ra đâm vào Lâm Chính.
Kim châm nhanh như chớp, một cây đâm vào tim Lâm Chính, một cây đâm vào mặt Lâm Chính.
Nhưng lúc kim châm sắp trúng vào người Lâm Chính, Lâm Chính bỗng giơ tay lên.
Vụt. Âm thanh vang lên.
Sau đó một cây kim châm màu đỏ máu bay lên không trung, xoay tròn rồi rơi xuống đất.
Đãng Thiên Nhai nhìn theo. “Sao lại chỉ có một?”
“Lã nào một cây còn lại đã đâm trúng người ngoại vực kia rồi sao?”
Đãng Thiên Nhai mừng thầm, vội nhìn về phía Lâm Chính.
'Thế nhưng chỉ liếc mắt nhìn, tim hắn như muốn nhảy. ra ngoài.
Chỉ thấy một tay Lâm Chính cầm lấy cây kim châm máu màu còn lại.
Anh thế mà có thể bắt được một cây châm, sau đó lại lấy cây châm này hất tung cây châm còn lại.
Đây... tốc độ nhanh đến mức nào? Đãng Thiên Nhai run lẩy bẩy.
Lâm Chính cầm cây kim đỏ như máu lên nhìn, nhíu mày nói: “Cây châm này độc thật, chắc là anh dùng máu để luyện chế hai cây châm này quanh năm nhỉ? Làm như thế chỉ sẽ khiến anh mất đi bản tĩnh, sau này đừng thế nữa”.
Dứt lời, anh ném cây châm lại cho Đãng Thiên Nhai. Đãng Thiên Nhai sửng sốt, cơn giận bốc lên.
Lúc này nỗi sợ hãi và sự băn khoăn cũng hoàn toàn biến mất.
“Khốn kiếp, một người ngoại vực như anh mà cũng dám sỉ nhục tôi ư?”
Dứt lời, hắn lại tích tụ châm, nhanh chóng uống mấy. viên đan dược lao về phía Lâm Chính.
Hắn quyết định bất chấp tất cả.
Cho dù không phải là đối thủ của Lâm Chính, ít nhất cũng vì danh dự, hắn cũng phải liều mạng.
Mình tuyệt đối không thể thua một người ngoại vực.
Mình không thể thua mấy con chuột bẩn thỉu hạ đẳng này.
Tuyệt đối không được!
Đãng Thiên Nhai gầm lên một tiếng, hai mắt đỏ ngầu, hai tay nắm kim châm, giải phóng toàn bộ sức mạnh đánh về phía Lâm Chính.
Lúc này vùng đất Tu Di cũng bị sức mạnh của hắn làm rung chuyển, mây trời phân tán, mặt trời và mặt trăng trở nên tối tăm, khí kình cực mạnh và động tác của hắn cùng lúc đánh về phía Lâm Chính.
Ánh mắt Lâm Chính căng chặt, hừ một tiếng: “Không biết tốt xấu”.
Dứt lời, anh giơ tay lên cao.
Ba mươi hai cây Hồng Mông Long Châm đều đâm vào lòng bàn tay hắn.
Một luồng khí tuyệt thế lập tức lao lên trời.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!