Hơn nữa còn là từ miệng một kẻ ngoại vực mà hắn khinh thường từ trong xương cốt!
Đãng Thiên Nhai hít sâu một hơi, lần này hắn không nói gì thêm mà chuyển động thân mình.
Vèo! Bóng người hắn đột nhiên biến mất.
Dòng khí xung quanh đồng thời biến dạng, không hẹn mà cùng tràn về phía Lâm Chính.
“Tránh rai".
'Vẻ mặt Lâm Chính trở nên nghiêm nghị, đẩy Ái Nhiễm ra.
Ái Nhiễm không kịp đề phòng bay ra ngoài té ngã xuống đất.
Đợi đến khi cô ta vội vàng bò dậy. Ầm!
Một chùm khí đánh về phía Lâm Chính.
Trong nháy mắt, tiếng nổ long trời lở đất vang lên.
Cát bụi bay mịt mù, mặt đất chấn động. Sóng xung kích đáng sợ lan ra tứ phía. “Thần y Lâm!”.
Ái Nhiễm hét lên, muốn xông tới, nhưng mấy người tông chủ Thanh Huyền Tông ở phía sau lập tức kéo cô ta lại.
“Con đừng làm chuyện ngu ngốc! Đây là trận chiến của cậu Lâm, chúng ta không được can thiệp. Nếu con qua đó, cậu Lâm sẽ phân tâm bảo vệ con, chẳng phải con sẽ hại cậu ta sao?”, tông chủ Thanh Huyền Tông nói.
Ái Nhiễm cắn môi, không nói gì, mắt hơi đỏ lên, lặng lẽ dõi theo.
Sóng khí đáng sợ hất bay vô số người xung quanh. Hiện trường hỗn loạn.
Người nhà họ Dục ngã xuống đất, không có mấy ai có thể đứng dậy.
Nhất là Dục Chấn Thiên, trước kia bọn họ chém giết một trận vốn đã bị thương nặng, sao có thể chịu được dư lực đòn tấn công trong tức giận của Đãng Thiên Nhai?
Ông hai Dục thấy vậy vội vàng chạy tới, điều động những người còn lại đưa Dục Chấn Thiên và những người bị thương đi.
“Rút! Rút về, không thể ở đây thêm nữa! Mau về!", ông hai Dục nói với người trong tộc.
Dục Chấn Thiên đã bị thương nặng hôn mê, không còn sức chỉ huy.
Người trong tộc nghe vậy lập tức dìu người bị thương chuẩn bị rời khỏi đây.
Nhưng bọn họ chưa đi được mấy bước đã bị một nhóm người bao vây.
Ông hai Dục sửng sốt. “Sao hả? Người nhà họ Dục muốn đi à? Hừ, lúc nấy các người giết bao nhiêu người của chúng tôi, sao có thể đi dễ dàng như vậy?”.
“Muốn đi cũng được, nhưng phải cho chúng tôi một lời giải thích!”.
“Tôi đã tận mắt nhìn thấy đồ đệ của tôi bị Dục Chấn Thiên chém đứt đôi người, món nợ này tính thế nào đây?".
Bọn họ từng bước áp sát, vẻ mặt lạnh lùng.
Ông hai Dục biến sắc, nhưng ông ta nhanh chóng hiểu ra.
Đám người này đâu phải muốn trả thù, rõ ràng là nhân lúc cháy nhà hôi của!
“Các người muốn thế nào?”, Dục Chấn Thiên nghiến răng hỏi.
“Đơn giản! Giao nộp những thứ tốt trên người các ông ra đây, chúng tôi cũng không muốn lấy mạng các ông, giao đồ ra rồi các ông cứ việc đi! À đúng rồi, kể cả vũ khí của các ông cũng mang ra đỉi!", một người nói.
“Thứ khác có thể đưa, nhưng vũ khí thì không được! Nhất là châm bạc!”.
“Các ông không có cơ hội mặc cải”. Người đó lạnh lùng nói, sau đó tiến tới.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!