Lời Lâm Chính nói làm mọi người kinh ngạc.
Vô số con mắt mở to, ngạc nhiên nhìn anh.
Ngông cuồng!
Đúng là ngông cuồng khó tin! Ngông cuồng đến mức không có giới hạn!
Nếu Lâm Chính nói với những người ở đây thì không sao, dù gì anh cũng là quán quân cuộc thi, thực lực ở đó.
Nhưng Lâm Chính lại nói lời đó trước mặt Đấng Thiên Nhai.
Sợ mình chết không đủ nhanh sao?
Hiện trường yên tĩnh đến dọa người.
Ngay cả Ái Nhiễm cũng ngạc nhiên.
Giết hết bảy thiên tài?
Kẻ điên cũng không nói những lời như vậy.
Cô ta ngơ ngác nhìn Lâm Chính, đột nhiên phát hiện hình như mình không hiểu người này cho lắm.
Bốp bốp bốp bốp... Lúc này, tiếng vỗ tay khe khẽ vang lên.
Nhìn lại thì là Đãng Thiên Nhai.
Hắn mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ tay vì Lâm Chính, trên mặt tràn ngập ý cười: “Không tồi! Không tồi! Tôi luôn nghĩ rằng anh là một con chuột nhắt ngoại vực vô năng, bây giờ xem ra tôi sai rồi, gan của chuột nhắt cũng lớn đấy chứt”.
“Chuột nhất? Ồ? Đó là cách đánh giá của anh về tôi sao?”, Lâm Chính thản nhiên nhìn hắn.
“Chẳng lẽ anh cảm thấy tôi đánh giá quá cao?”, Đãng Thiên Nhai nói một cách đầy ẩn ý, ánh mắt có vẻ khinh thường.
Lâm Chính lại lắc đầu: “Không phải quá cao, mà là cảm thấy nực cười thôi”.
“Nực cười chỗ nào?”.
“Anh nói tôi là chuột nhắt, nhưng không biết tôi đã giành được hạng nhất cuộc thi. Một con chuột nhắt mà có thể giành hạng nhất cuộc thi của vực Diệt Vong các người, không thấy buồn cười sao?”.
“Đó là do bọn họ không có năng lực. Tôi mà ở đây thì anh lấy hạng nhất được sao?”.
“Vậy vì sao anh không ở đây?”, Lâm Chính hỏi ngược. lại.
“Chuyện đó...".
Đãng Thiên Nhai sửng sốt, không nói tiếp, dừng một lúc mới nói: “Cuộc thi buồn chán như vậy sao có thể lọt vào mắt tôi?”.
“Bất cứ sự giải thích khiên cưỡng nào cũng chỉ là cái cớ, anh cũng không ngoại lệ”.
Lâm Chính lại lắc đầu, thản nhiên nói: “Nếu anh sợ thì cứ nói thẳng, cần gì phải dùng cái cớ tệ như vậy để thoái thác?”.
“Anh nói cái gì?”, Đãng Thiên Nhai nghiêm túc, trong mắt tràn ngập sát ý.
“Người không dám tham gia cuộc thi thì có tư cách gì ngông cuồng trước mặt tôi? Anh nói tôi là chuột nhắt? Vậy... anh là cái thá gì?”, Lâm Chính hờ hững nhìn hắn.
Lúc này, trong mắt anh tràn ngập sự khinh thường.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!