“Thú vị thật”. Đãng Thiên Nhai hơi bất ngờ.
Hắn không ngờ kẻ ngoại vực này lại dám thách thức hắn.
Nhưng như vậy thì hắn càng mong chờ xem vẻ mặt khi bị lột da rút gân của kẻ ngoại vực này sẽ như thế nào.
“Thần y Lâm".
Lúc này, Ái Nhiễm lao ra khỏi đám đông, chắn ngang trước mặt anh.
“Ái Nhiễm, sao cô lại ra đây?”. Lâm Chính nhíu mày.
“Thần y Lâm, Đãng Thiên Nhai không hề tâm thường, anh không thể đấu với hắn, mau rời khỏi đây!”.
Ái Nhiễm sốt sắng, vẻ mặt vô cùng sợ hãi: “Lúc nãy hắn chỉ dùng một chiêu đã chế ngự Thần Cung Thương, thủ đoạn của hắn thật sự thông thiên triệt địa!”.
Lâm Chính ngẩn ra, ngay sau đó dâng lên nỗi cảm động.
“Cô Ái Nhiễm, cô biết thực lực hắn thông thiên, thủ đoạn tàn nhẫn mà còn chạy tới đây bảo tôi rời đi, xem ra cô thật lòng xem tôi là bạn”.
Ái Nhiễm hơi sửng sốt, ánh mắt có vẻ phức tạp, thở dài đáp: “Tôi chưa bao giờ đối xử với ai như vậy, chỉ là cảm thấy thần y Lâm khá đặc biệt. Dù gì anh cũng là do tôi đưa tới vực Diệt Vong, tôi muốn đưa anh rời khỏi đây một cách bình an!”.
“Bây giờ chúng ta muốn đi cũng không đi được, huống hồ, tôi có thể đi nhưng còn mọi người thì sao? Hắn không phải hạng người nhân từ, hắn đã giết nhiều người như vậy, chắc chắn hắn cũng sẽ giết các cô”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Ái Nhiễm căn môi, không nói lời nào.
Thật ra từ lâu cô ta đã coi nhẹ sự sống chết của mình.
“Này, anh muốn kéo dài thời gian sao? Tôi không muốn lãng phí thời gian nữa, anh chuẩn bị xong chưa? Đến lúc đừng bảo tôi đánh lén anh! Nếu đồn ra ngoài Đãng Thiên Nhai tôi đánh lén một kẻ ngoại vực thì tôi còn mặt mũi đâu nữa”, Đãng Thiên Nhai liếc nhìn Lâm Chính, nói.
“Anh có thể ra tay bất cứ lúc nà
VùiI
Ngay khi Lâm Chính vừa dứt lời, một tia sáng bạc bay qua.
“Cẩn thận!". Ái Nhiễm hét lên, đưa tay định đỡ.
Nhưng thực lực của cô ta làm sao đỡ nổi đòn tấn công của Đãng Thiên Nhai?
Trong lúc mọi người hồi hộp dõi theo, mắt mở to. Bộp!
Lâm Chính đột nhiên đưa tay chụp lấy tia sáng bạc bay đến, nắm trong tay.
“Cái gì?".
Mọi người sững sờ.
Đãng Thiên Nhai cũng khẽ nhíu mày.
Chẳng mấy chốc, hẳn lại gật đầu, bình tĩnh nói:
“Chung quy anh cũng là quán quân cuộc thi, có chút thực lực”.
“Thế nên tôi nghĩ anh mau mau nghiêm túc một chút thì hơn”.
Lâm Chính nói, đẩy Ái Nhiễm ra sau lưng, sau đó nhẹ giọng nói: “Cô đi trước, để tôi đối phó người này”.
“Thần y Lâm, anh thật sự muốn đánh trận này sao? Anh vừa mới tham gia cuộc thi xong, trạng thái không tốt, sao có thể là đối thủ của hắn?”.
Ái Nhiễm vô cùng lo lắng. Theo cô ta thấy, Lâm Chính hoàn toàn không có chút phần thắng nào.
Nhưng Lâm Chính lại thản nhiên cười nói: Nhiễm, chúng ta cũng không phải mới quen biết nhau, tôi là người thế nào cô còn không rõ hay sao? Nếu không có gì nắm chắc, sao tôi dám ở lại?”.