Đánh bại Độc Cô Vấn, Thần Cung Thương, bây giờ ngay cả Thất Tu La của Thiên Thần Điện cũng thất bại, hơn nữa trong lúc đó anh chỉ bước vào trận pháp nghịch chuyển một lần...
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, mọi người sẽ không tin.
Dục Chấn Thiên ngây người ngồi trên ghế như bị sét đánh trúng, một lúc sau ông ta mới nhắm mắt lại, không. nói lời nào.
“Đại ca, xem ra phải năm Dục nghiến răng nói.
“Tôi chỉ mong mọi chuyện thuận lợi, nếu không thành công tức là ngày nhà họ Dục bị diệt vong đến rồi”, Dục Chấn Thiên khàn giọng nói.
“Đại ca yên tâm, kế hoạch lần này không một khẽ hở, †ên nhóc này có mọc cánh cũng khó chạy thoát”, ông năm Dục nói.
Bên Nam Ly Thành.
“Hạnh Nhi, cho dù thế nào, con cũng phải đưa người này về làm rể của Nam Ly Thành, có hiểu không?”, thành chủ Nam Ly Thành vui mừng nói.
“Bố yên tâm, người này đã là chồng của con rồi, anh †a đã nhìn thấy cơ thể con, con phải gả cho anh ta mới được”.
Nam Hạnh Nhi kiên định nói nhưng gương mặt đã đỏ bừng, ánh mắt cũng hiện lên vẻ ngưỡng mộ và nóng rực.
Có thể đánh bại đối thủ mạnh như vậy, giành được vị trí đầu tiên trong cuộc thi.
Anh hùng như vậy có phụ nữ nào không yêu?
“Xem ra bảng xếp hạng bảy thiên tài sẽ thay đổi rồi”, Tê Trọng Khôn lẩm bẩm.
“Thiên tài? Thật ra đã không còn ý nghĩa gì nữa, con nghĩ điều mà người vực Diệt Vong nên chú ý đến nhất không phải là hư vinh này mà là ngoại vực, nên bước ra khỏi đây đến thế giới bên ngoài khám phá”, Tê Thủy Tâm khẽ cười, nhìn chằm chằm vào Lâm Chính, một hồi lâu cũng không dời tầm mắt sang chỗ khác.
Trang chủ Vân Tiếu kích động vỗ tay, môi nở nụ cười.
Người sơn trang phía sau ông ta đều cực kỳ mừng rỡ, càng cảm thấy bội phục với quyết sạch tài giỏi của trang chủ Vân Tiếu.
Dù sao trang chủ Vân Tiếu cũng là người vui vẻ đồng ý đưa đan dược cho Lâm Chính nhất, cũng là người luôn †ỏ ra nhã ý với anh nhiều nhất.
Bây giờ bám chặt vào được người đứng đầu cuộc. thi, dĩ nhiên trang chủ Vân Tiếu cũng sẽ có được rất nhiều lợi ích.
“Mắt nhìn của trang chủ quả thật rất tài tình”. “Bọn tôi không bằng!”
Còn bên Thanh Huyền Tông cũng là một trận hoan hô reo hò.
'Tông chủ Thanh Huyền Tông vỗ tay bật cười: “Tốt! Tốt lắm! Ha ha ha ha...”
Ái Nhiễm thở phào nhẹ nhõm nhưng không chần chừ nghiêng đầu nói: “Sư huynh Nam Phong, nhanh chóng dẫn vài người đến đỡ anh Lâm về, nhanh chóng chữa trị cho anh ấy”.
Nam Phong gật đầu, lập tức dẫn người chạy vào sân đấu.
Nam Phong lấy đan dược tốt nhất của Thanh Huyền Tông ra đút cho Lâm Chính uống.
Uống đan dược vào rồi, Lâm Chính cũng đã hồi phục kha khá bèn đâm châm vào mình.
Chẳng mấy chốc anh đã bình thường lại. “Cuối cùng cũng kết thúc rồi”. Lâm Chính nặng nề thở ra một hơi.
“Kết thúc rồi”.
Nam Phong cười nói: “Cậu Lâm vất vả rồi”.
Lâm Chính lắc đầu: “Tôi thế này có là gì đâu”.
Anh đứng dậy nhìn về phía ban tổ chức cuộc thi.
Lôi Hổ gật đầu, đích thân bước lên trước lớn giọng nói: “Còn ai muốn khiêu chiến với tuyển thủ Lâm Chính không? Nếu có người muốn khiêu chiến thì mời lên võ đài”.
Ông ta vừa dứt lời, hiện trường không ai đáp lời.
Các tuyển thủ còn lại nhìn nhau, trong mắt ai cũng đầy vẻ sợ hãi và ngưỡng mộ, đều cúi thấp đầu.
Thực lực của Lâm Chính đã thuyết phục họ rồi.
“Có người khiêu chiến không?”
“Có người khiêu chiến không?”
Lôi Hổ liên tục hỏi nhiều lần nhưng không ai đáp lời, sau đó ông ta cao giọng nói: “Không ai ứng chiến, vậy tôi tuyên bố cuộc thi lần này kết thúc, người đứng đầu cuộc thi là tuyển thủ Lâm Chính”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!