Không được!
Như vậy trên dưới đều khó bảo toàn, tiếp tục thì sớm muộn cũng bị đối phương xé tan thành từng mảnh!
Lâm Chính cắn răng, không dám do dự nữa, anh gầm nhẹ một tiếng, lại phát động Trùng Long Thích.
Vù vù.. Trùng Long Thích giống như một ngôi sao băng trong đêm tối, tỏa sáng rực rỡ, xuyên qua huyết khí xung quanh, phá vỡ bàn tay máu đang nắm chặt Lâm Chính.
Lâm Chính đột nhiên thoát ra ngoài, nắm chặt huyết khí lao về phía màn sương máu.
Nhưng anh vừa chuyển động, huyết khí xung quanh lại lần nữa sôi trào, sau đó từng màn sương máu như bàn tay quỷ đáng sợ lao về phía anh.
Lâm Chính vừa tránh né vừa bỏ chạy.
Nhưng bàn tay quỷ là vô tận.
Chúng đều do sương máu hóa thành, chỉ cần có sương máu, thì sẽ có chúng.
Lâm Chính không dám giấy giụa, chỉ có thể vừa điều khiển Trùng Long Thích vừa xông ra ngoài.
Bởi vì muốn sức mạnh phi thăng gắn liền với Trùng Long Thích thì lớp phòng thủ trên cơ thể Lâm Chính không nhiều, anh liên tục bị những bàn tay quỷ kéo xé, như vậy không bao lâu, trên người Lâm Chính đã thương tích đây mình, máu chảy đầm đìa.
Mà điều càng khiến người kinh hãi là thân trên của Lâm Chính chảy máu, lại bị sương máu hút lấy, đến khi thấm đẫm máu của Lâm Chính, sương máu càng đỏ rực. hơn..
Ánh mắt Lâm Chính lạnh như băng, lần này cũng không thể làm gì được.
Bây giờ chỉ có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này, mới có thể nghĩ biện pháp phản kích để giành thằng lợi.
Nhưng chạy trốn được một lúc, Lâm Chính phát hiện bản thân dù lao ra như thế nào, đều không có cách nào rút ngắn khoảng cách.
Giống như bản thân luôn giậm chân tại chỗ? Không!
Không đúng, không phải giậm chân tại chỗ, mà là sương máu này đang di chuyển theo anh!
Tim của Lâm Chính chợt thắt chặt, đột nhiên ngừng lại.
"Ồ? Phát hiện ra rồi sao?", thanh niên híp mắt, cười đùa: "Huyết vực của tôi đã khóa chặt anh, cho dù anh có trốn đến cùng trời cuối đất, cũng không thể thoát khỏi! Anh đã hoàn toàn rơi vào chỗ chết rồi, nếu không phá cơ thể ra thành mảnh vụn thì huyết vực này sẽ không biến mất”.
"Nếu đã như vậy thì tôi chỉ có thể tìm anh thôi!"
Lâm Chính đột nhiên xoay người, lao đến chỗ thanh niên đó.
"Dốt nát, ngu muội, ếch ngồi đáy giếng!"
Thanh niên đó lắc đầu, tiếp theo hắn gầm thét, áo bỗng nhiên nổ tung, ngực trần trụi đột nhiên nứt lìa, hai hàng xương sườn không ngừng nhô ra, hóa thành từng
hàng gai nhọn xông về Lâm Chính.
Lâm Chính vội vàng rút lui, trở tay phóng ra một cây châm về phía xương sườn.
Nhưng cây châm bạc chỉ đâm vào phần trên xương sườn đã nổ tung, nhìn lại xương sườn bị đâm không hề bị tổn thương.
"Cái gì?"
Lâm Chính thở gấp.