Người của Vân Tiếu sơn trang vội vàng cản ông ta lại.
“Trang chủ! Đừng! Nếu ông can thiệp vào trận đấu này ông sẽ đắc tội với người của Lôi Trạch! Vân Tiếu sơn trang chúng ta sao có thể chống lại Lôi Trạch được. chứ?”
“Trang chủ, bình tĩnh lại đi!”
Người trong sơn trang hét lên.
Mặc dù mỗi người trong số họ đều vô cùng phẫn nộ, trên mặt đây nước mắt đi chăng nữa thì lúc này họ cũng
không thể hành động liều lĩnh.
Mọi người đều bị sốc trước thủ đoạn đáng sợ của Duy Ngã Mệnh, ai nấy đều ngơ ngác nhìn về phía võ đài.
Không ai ngờ thủ đoạn của Duy Ngã Mệnh lại ác độc chỉ vì không để đối thủ đầu hàng nhận thua, mà lại rút lưỡi của đối thủ.
“Trọng tài! Tại sao không chịu dừng trận đấu lại? Trọng tài!"
Ái Nhiễm nhanh chóng bước tới, lo lắng hét lên. Nhưng trọng tài lại lắc đầu, mặt không chút biểu cảm nói: “Không có tuyển thủ nào đầu hàng, nên không thể dừng trận đấu được”.
“Nhưng anh ta không thể chiến đấu được nữa rồi!" Ái Nhiễm vội vàng nói.
“Trừ khi có tuyển thủ mất đi ý thức hoặc đầu hàng, nếu không trận đấu chỉ có thể tiếp tục! Không ai được. phép can thiệp!”, trọng tài lạnh lùng nói.
Ái Nhiễm không nói nên lời.
Những người trong Vân Tiếu sơn trang còn tuyệt vọng hơn.
Họ biết không thể cứu cậu chủ được nữa rồi.
Vì đối thủ đã rút đầu lưỡi của Sở Thu ra, không để cho gã đầu hàng, rõ ràng là muốn giết chết gã.
Mọi người đều im lặng.
Vẻ mặt của Lâm Chính cực kỳ lạnh lùng.
“Cậu Duy Ngã Mệnh!”
Trang chủ Vân Tiếu không thể nhẫn nhịn được nữa, nhìn thấy cả người con trai đẫm máu, thê thảm vô cùng, ông ta đẩy người ở bên cạnh ra, vội vàng ôm quyền với Duy Ngã Mệnh ở trên võ đài, rồi hét lên: “Xin hãy tha mạng cho con trai tôi, đại ân đại đức của cậu, Vân Tiếu sơn trang tôi sẽ khắc ghi trong lòng! Cố gắng hết sức để báo đáp lòng tốt của cậu!”
“0”
Duy Ngã Mệnh liếc trang chủ Vân Tiếu, cười mỉa: “Vân Tiếu sơn trang của mấy người là cái thá gì? Mấy. người cho rằng tôi sẽ quan tâm tới việc mấy người sẽ báo đáp những gì sao?”
“Đại nhân..."
“Là con trai của ông khiêu khích tôi trước, tôi phải giết hắn để lập uy! Hôm nay không có ai có thể cứu hắn!”
Duy Ngã Mệnh mỉm cười khinh miệt, sau đó giơ tay nắm lấy cổ của Sở Thu, tay còn lại giơ lên cao chuẩn bị giết chết một người đang sống sờ sờ.
Lúc này cả người Sở Thu không thể động đậy được, cho dù có thể cử động thì gã cũng không thể phản kháng.
Gã chỉ có thể khép hờ đôi mắt, yếu ớt nhìn Duy Ngã Mệnh, lặng lẽ chờ chết...
“Con trait"
Trang chủ Vân Tiếu ngồi sụp xuống đất, nước mắt lưng tròng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!