Vèo!
Đúng lúc đó, một luồng sáng lạnh lẽo đột nhiên bay đến.
Trương Kỳ kinh hãi, vội vàng lùi về sau tránh đi. Lâm Chính lập tức đưa tay chụp lấy luồng sáng kia.
Luồng sáng lọt vào kẽ tay anh, nhìn lại thì là một cây châm độc.
Vù vù vù...
Lúc này, càng nhiều luồng sáng lạnh lo bay tới, giống như sao băng.
“Cẩn thận!".
Trương Kỳ hét lên, lùi ra xa mười mét.
Hiển nhiên, hắn không muốn tham gia vào việc này.
“Mau về đây!”.
Lâm Chính vừa vung châm khí ra vừa hét lên.
Trương Kỳ sửng người, suy nghĩ một lúc, nếu không cứu Lâm Chính có lẽ mình cũng không còn đường sống, thế là hắn cắn răng chạy tới phía trước, phóng châm bạc ra, tấn công phía trước.
Hai người hợp lực ngăn chặn số châm bạc này.
Khi nhìn lại phía trước thì đã trống không.
“Người đâu?”.
Trương Kỳ cẩn thận tới gần phía trước.
“Chạy rồi”.
Lâm Chính đáp.
“Chạy rồi? Hừ, đúng là rùa rụt đầu, chỉ biết làm mấy chuyện đê tiện!", Trương Kỳ căm phẫn bất bình.
Lâm Chính quái lạ nhìn hắn.
Anh cảm thấy chuyện mình làm quang minh chính đại lắm sao?
Nhưng rõ ràng Trương Kỳ không nhận ra.
“May là anh không chạy, nếu không thì anh đã chết rồi”, Lâm Chính nói.
“Anh nói gì vậy? Sao tôi có thể bỏ anh lại mà chạy một mình được? Anh đừng có hiểu lầm”, Trương Kỳ vội vàng giải thích.
“Tôi không có ý đó, tôi đang nói nếu anh tiếp tục lùi lại thì sẽ rơi vào bẫy của kẻ đó, lúc ấy tôi cũng không cứu được anh”.
“Cái gì?”.
Trương Kỳ rùng mình, lập tức hiểu ra gì đó, vội vàng nhìn ra sau.
Chẳng mấy chốc hắn đã phát hiện điều bất thường.
Hóa ra con đường phía sau đã bị người ta thả khí độc không màu không mùi.
Nếu Trương Kỳ lùi về sau, đi vào khí độc đó thì không tới một giây sẽ bị hòa tan.
“Hèn hại”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!