“Cẩn thận!”.
'Tông chủ Thanh Huyền Tông hét lên. Ái Nhiễm dừng bước, chạy tới hỗ trợ Lâm Chính.
Đúng lúc đó, Lâm Chính đưa cánh tay phải lên, dùng hai ngón tay kẹp lấy hắc đao đang chém xuống.
Keng!
Trong nháy mắt, hắc đao cuồng bạo hạ xuống bị kẹp giữa hai ngón tay, không thể di chuyển thêm phân nào.
“Cái gì?”.
Gã đó sửng sốt, dùng sức muốn chém hắc đao xuống vai Lâm Chính, nhưng dù gã có gắng sức thế nào cũng vô ích.
Lưỡi đao giống như dính vào ngón tay của Lâm Chính.
“Chuyện gì thế này? Đao... Đao của tôi?”.
'Tên chột kinh hãi, nhìn hắc đao mà trong lòng chấn động.
Cho dù cánh tay gã đã nổi gân xanh, cơ bắp rung bần bật vẫn chẳng được ích gì.
Sức mạnh của anh bắt nguồn từ sự cải tạo của thuốc, cho nên sức mạnh này không ổn định, cũng không quá mạnh. Thực ra tôi không dùng sức thô để đỡ hắc đao của anh, mà dùng xảo kình với hình thức của khí thuận theo hắc đao chặn sức mạnh trên cổ tay anh lại, vậy thì anh sẽ không thể làm gì được”, Lâm Chính cười nói.
“Mày! Nói năng lung tung! Mày chẳng hiểu gì cải”.
'Tên chột dường như bị chọc giận, liên tục gào thét, vung nắm đấm còn lại lên muốn đấm vào đầu Lâm Chính.
Đúng lúc này, cánh tay còn lại của Lâm Chính đã đưa tới dưới nách tên chột nhanh như chớp, một chỉ như kiếm nhẹ nhàng đâm vào huyệt đạo dưới nách gã.
Trong nháy mắt, tên chột run rẩy như bị sét đánh, hắc đao trong tay cũng buông lỏng, liên tục lùi về sau mấy bước.
Gã mở to mắt nhìn xuống nách mình, rồi lại nhìn sang Lâm Chính, giọng run rẩy: “Mày đã làm gì tao?”.
Làm gì?
Người hai bên đều cảm thấy khó hiểu, không rõ tên chột nói vậy là ý gì.
Cho đến khi cơ thể tên chột đột nhiên thay đổi.
Cơ thể cường tráng của gã đột nhiên rũ xuống giống như đóa hoa khô héo, hai cánh tay thô to đáng sợ rút lại chỉ còn da bọc xương, cơ bắp cuồn cuộn cũng nhanh chóng teo tóp.
Từ đầu tới cuối chỉ mất mười mấy giây, gã đàn ông cao to hơn hai mét chợt biến thành một người gầy như que củi, dường như có thể chết bất cứ lúc nào.
Người xung quanh đều sững sờ.