Giản Đào nghe thấy thì càng cười sẵng sặc: "Ái Nhiễm, tôi sợ rằng cô không biết gì về cuộc thi này! Cô có biết top 20 là gì không? Để tôi nói cho cô biết, ngay cả khi tôi tham gia thi đấu cũng khó lòng bảo đảm được thứ hạng đó. Huống chỉ là một kẻ ngoại vực, tại sao lại dám kiêu ngạo như vậy? Ai mà tin được cơ chứ? Ha ha ha ha..."
"Giản thánh thủ, anh không làm được không có nghĩa là người khác cũng không làm được”, Ái Nhiễm trịnh trọng nói.
"Cái gì? Hắn ta cũng là thánh thủ sao?"
"Anh ấy chưa được chứng thực danh hiệu thánh thủ, nhưng tôi tin tưởng trình độ của anh ấy ngang với thánh thủ!"
"Thật sao? Một thánh thủ từ bên ngoài tới? Đây là chuyện lạ ngàn năm khó gặp mà. Mọi người nói hắn đang ở trong sảnh chính của Dục phủ phải không? Ha ha, nếu đã như vậy, sao không gọi hắn tới đây xem xem? Để tôi xem bàn tay của hắn là biết rõ thực lực của hẳn ra sao", Giản Đào nheo mắt cười nói.
"Việc này....."
Ái Nhiễm do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Cái này e là không thích hợp..."
"Tại sao?"
"Vị khách kia là do tôi mời, anh ấy đồng ý giúp đỡ nhà họ Dục, như vậy là rất nể mặt tôi rồi. Giờ tôi lại ra yêu cầu này, thì chính là đang nghi ngờ thực lực của anh ấy, anh ấy sao có thể không tức giận?"
"Ồ, ông chủ Dục, tôi sợ rằng chúng ta không thể hợp tác với nhau được, con gái của ông rõ ràng đang làm loạn”, Giản Đào nhún vai cười nói.
Dục Chấn Thiên đã hoàn toàn mất kiên nhẫn.
Ông ta hít một hơi thật sâu và nhìn chăm chú con gái mình.
Ông ta hiểu rõ con gái mình, tuy rằng cô gái này làm gì trông cũng rất bình tĩnh, nhưng thái độ và ý chí của cô ấy sẽ không bao giờ thay đổi, lời nói không thể lay chuyển được cô.
“Chú Năm!" Dục Chấn Thiên hô lên.
"Anh, anh có gì sai bảo?"
"Đi gọi người ở đại sảnh đi”.
"Vâng".
"Bố.
Ái Nhiễm còn muốn nói thêm điều gì nhưng lại bị Dục Chấn Thiên giơ tay ngăn lại, trầm giọng nói: "Bố sẽ cho con cơ hội này, con muốn chúng ta mời cậu ta sao? Không vấn đề, nhưng là một con la hay một con ngựa thì phải kéo ra chạy thử mới biết được! Nếu cậu ta không có bản lĩnh như con nói thì con phải ngoan ngoãn nghe theo Giản thánh thủ và Giản thánh thủ sẽ đại diện cho nhà họ Dục trong cuộc thi, con hiểu chưa?"
Ái Nhiễm khẽ mở cái miệng nhỏ nhắn, nhưng sau cùng lại ngậm lại, sau đó cô ấy nhắm mắt lại...
Không lâu sau, Lâm Chính được chú Năm đưa đến sảnh tiệc.
Anh vẫn còn cảm thấy hơi khó hiểu, không hiểu tại sao mình lại bị gọi đến đây.
Anh vốn nghĩ nếu nhà họ Dục đã có ứng cử viên khác thì mình rời đi là được.
Nhìn bầu không khí trong sảnh tiệc, anh mơ hồ đoán được điều gì đó.
“Tiểu Nhiễm, người được con giới thiệu là cậu ta sao?” chú Hai liếc nhìn Lâm Chính, hỏi giọng lạnh tanh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!