“Lạc Tinh Thảo”.
“Cát Nam Cầm”.
“Thất Tinh Vô Ngân Thạch”.
“Ngà Sinh Hoa”.
Tất cả đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Họ thốt lên với vẻ bàng hoàng. Ái Nhiễm cũng giật mình.
Những loại thảo dược này là sau khi Lâm Chính vào trong vực Diệt Vong đã hái trên đường. Đây đều là những thứ thảo dược mà người của vực Diệt Vong không bận tâm, chúng chẳng khác gì hoa dại bên đường trong mắt họ.
Lâm Chính định làm gì vậy?
“Thần y Lâm, anh...anh không định dùng những thứ này để chữa trị cho Tê Thủy Tâm đấy chứ?”,
“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu.
“Tâm bậy. Đúng là tầm bậy”.
“Những thứ này là gì vậy? Anh...lại đi dùng những thứ này để chữa bệnh cho tiểu thư nhà chúng tôi sao? Anh đang đùa chúng tôi chắc?”
“Thuốc chúng tôi cho tiểu thư dùng có loại nào mà
không có giá trên trời đâu. Vậy mà còn không có tác dụng gì. Thế mà anh lại định dùng như thứ cỏ dại này để chữa trị cho cô ấy?”
“Đúng là đồ giảo hoạt”.
“Ông hai, đây khác gì lấy mạng của tiểu thư ra đùa cợt. Mau cho người cản anh ta lại đi”.
“Đúng vậy ông hai. Mau cản anh ta lại. Thời gian của tiểu thư không còn nhiều nữa. Giờ chúng ta cứu chữa vẫn còn kịp”.
“Mau kêu hắn biến đi”.
Người của núi Tê Phượng cuống cả lên. Ai cũng tỏ ra vô cùng tức giận. Họ la lối, chửi rủa Lâm Chính, họ còn lên tiếng bảo ông hai ngăn anh lại.
Sắc mặt của ông hai trông vô cùng khó coi. Ông ta không ngờ Lâm Chính lại lấy những thứ đó ra để chữa trị cho Tề Thủy Tâm. Ông ta đột nhiên cảm thấy bản thân như bị lừa gạt.
“Câm miệng lại”, lúc này Lâm Chính hét lớn. Cả hiện trường lập tức lắng xuống.
“Tên nhãi cậu vừa nói cái gì?”, người của núi Tê Phượng không nhịn được nữa bèn quát lên.
“Tôi bảo các người câm miệng. Có vấn đề gì sao? Nếu các người còn muốn cứu tiểu thư của các người thì im lặng cho tôi”, Lâm Chính ngẩng đầu, đanh mắt nhìn đám đông. Đôi mắt ánh lên vẻ kiên quyết không chút sợ hãi.
“Cứu người? Đừng có làm trò nữa, lấy một đống cỏ dại ra thì cứu người kiểu gì? Tôi nói cho anh biết, tiểu thư nhà chúng tôi hằng ngày ăn đồ ăn còn có dược lực hơn cả cái loại này nữa đấy", lại có người lên tiếng.
“Chúng giống nhau sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại. Người này giật mình, chau mày: “Ý của anh là gì?”
“Tôi nói cho các người biết, trong mắt tôi tất cả các loại dược liệu đều có giá trị cả, không phân cao thấp, chỉ cần sử dụng đúc cách thì dù có là loại thuốc đắt gắp 2 cũng chưa chắc đã bằng. Bọn chúng bị các người gọi là cỏ dại là vì chúng mọc khắp nơi, nên các người cảm thấy chúng bình dân. Thế nhưng dược tính của chúng thì không phải loại nào cũng có đâu. Tôi rất tò mò có phải trong mắt các người những thứ như Côn Bằng Thần Hoa hoặc là Huyễn Bách Thảo mới là hiếm có và có giá trị hay không? Nếu đúng là như vậy thì tôi cho rằng y thuật của các người cũng chẳng giỏi là bao”, Lâm Chính hừ giọng.
Tất cả tức lắm. Họ có thể cảm nhận được sự khinh thường của anh. Một kẻ ngoại vực mà dám coi khinh người của vực Diệt Vong sao?
“Khốn nạn”.
“Kẻ này đang sỉ nhục chúng ta”.
“Tên nhóc này, ông phải đánh phế mày”, người của
núi Tê Phượng sao có thể chấp nhận được. Họ tỏ ra tức. giận, định lao lên giáo huấn Lâm Chính.
“Dừng tay”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!