"vụt"
Trên bàn phẫu thuật, Lâm Chính rút cây kim cuối cùng ra, sau đó thở phào một tiếng, cả người lùi về sau hai bước, mệt đến nỗi gục ra bàn.
Người lính nằm trên bàn phẫu thuật đã giữ được tính mạng.
Nhưng Lâm Chính vẫn không vui lên được.
Trận chiến lần này có quá nhiều người lính thiệt mạng, chết không toàn thây. Vậy nên cho dù Lâm Chính y thuật thông thiên cũng khó mà cứu nổi.
Điều càng khiến anh buồn bã hơn là một sô chiến sĩ †uy tìm được cơ thể toàn vẹn nhưng đã bỏ lỡ thời gian vàng để chữa trị, cho nên cũng vô phương cứu chữa.
Anh đã đem tất cả dược liệu mình tích trữ ra để cứu người, nhưng chỉ cứu được vài người mà thôi.
"Nói cho cùng, vẫn là y thuật của mình không đủ tốt!"
Lâm Chính khó nhọc nhấc tay lên, nhìn vào cây kim trong lòng bàn tay, sau đó đột nhiên siết chặt bàn tay, mặc cho cây kim bạc đâm vào da thịt.
Tỉnh tang!
Lúc này, chuông hiệu của phòng phẫu thuật vang lên.
Lâm Chính dây thần kinh căng ra, nhìn ra phía cửa.
Anh thấy Tân Bách Tùng mở cửa ra, đằng sau còn có một người đi vào phòng.
Đó là Vạn Kình Tùng!
Bình thường dù có việc gấp, người ngoài cũng không thể xen vào giữa cuộc phẫu thuật. Mặc dù cuộc phẫu thuật này vừa kết thúc rồi nhưng Vạn Kình Tùng lao vào đây như vậy, chắc chắn là có việc gấp.
"Tướng Vạn, có chuyện gì vậy?" Lâm Chính nhổ cây kim bạc ra khỏi lòng bàn tay, hạ giọng hỏi.
"Tướng Lâm, tôi phải báo cho cậu biết một chuyện. Từ hôm nay, tất cả quân đội đóng ở Giang Thành sẽ được giải tán!", Vạn Kình Tùng khàn giọng nói.
"Hả? Họ vừa nhận được nhiệm vụ mới sao?", Lâm Chính nghỉ hoặc hỏi.
Vạn Kình Tùng không đáp, chỉ lấy ra một tờ báo cáo đưa cho Lâm Chính.
Lâm Chính nhận lấy rồi cầm lên xem, nhìn thấy mấy †ấm ảnh bên trên thì đồng tử đột nhiên co rút lại.
"Thiên Ma Đạo điên rồi sao? Bọn họ đang tuyên chiến với Long Quốc ư?”
"Nếu như người của chúng ta bị giết ở trong Thiên Ma Đạo, chỉ có thể phán đoán là có khả năng lũ ma nhân đã phát điên. Nhưng ma quân đứng đầu của chúng đã bị bắt tới Yên Kinh, như vậy có thể đoán định chắc. chắn đây là ý của Đạo chủ. Có lẽ Đạo chủ Thiên Ma Đạo tu luyện thần công thành công, thuận lợi xuất quan nên tự tin có thể đối đầu với Long Quốc, cho nên mới đi nước cờ điên cuồng như vậy!", Vạn Kình Tùng trầm giọng nói: "Trước mắt cấp trên đang bàn bạc việc đối phó Thiên Ma Đạo, tất cả quân đoàn đều phải quay về chờ lệnh, tôi cũng phải về đó họp. Tướng Lâm, Giang Thành có lẽ phải nhờ cậu rồi!"
"Được!", Lâm Chính gật đầu, trầm giọng nói: "Nếu có việc gì cần tôi giúp thì có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào'.
"Có câu này của tướng Lâm là tôi yên tâm rồi. Có điều tướng Lâm cũng không cần quá lo lắng, Long Quốc là nước lớn, sao có thể không có tiềm lực quân sự kia chứ? Đạo chủ làm ra hành động điên cưồng như vậy thì chẳng khác nào tự gieo gió gặt bão! Lão ta căn bản không biết mình đang đối mặt với cái gì!"
Vạn Kình Tùng mỉm cười, sau đó đứng thẳng, giơ tay chào Lâm Chính rồi vội vã quay lưng rời khỏi đó. 'Tần Bách Tùng bền cạnh quan sát mọi chuyện, gương mặt già nua có chút lo lắng.
"Thầy Lâm, người của chính phủ Long Quốc rời đi như vậy có được không? Vậy Giang Thành... có còn an toàn không?”
"Yên tâm đi, Giang Thành lúc này an toàn hơn lúc. nào hết, bởi Thiên Ma Đạo còn đang có mỗi lo khác không phải chúng ta", Lâm Chính bình thản nó "Từ giờ trở đi, người của giới Võ Đạo sẽ được thấy sức mạnh thực sự của Long Quốc!"