Chu Huyền Long nghe thấy thế liền hiểu ra tất cả.
Bốn người này dù ít dù nhiều đều là những người cực kỳ quan trọng đối với thần y Lâm.
Nếu bốn người họ rơi vào tay Thiên Ma Đạo, thì chắc. chăn thần y Lâm sẽ bị chế ngự, đến lúc đó Thiên Ma Đạo. đối phó với thần y Lâm sẽ rất dễ dàng.
Chu Huyền Long thầm cắn răng, tức giận quát: "Tử Long Thiên, ông không đối phó được với thần y Lâm nên định dùng thủ đoạn bỉ ổi này sao? Thiên Ma Đạo các ông đúng là vô liêm sỉ!".
Tử Long Thiên nghe thấy thế, ánh mắt lóe lên một tia phẫn nộ, nhưng rất nhanh đã lấy lại sự bình tĩnh.
“Thiên Ma Đạo chúng tôi không quan tâm sự quang minh lỗi lạc gì đó, cũng không tự nhận mình là người tốt. Chỉ cần đạt được mục đích thì chúng tôi sẽ không từ thủ đoạn!".
"Khốn kiếp! Người của Thiên Ma Đạo, bọn mày đừng hòng đắc ý!".
"Tao nói cho bọn mày biết, bọn tao sẽ không giao. giám đốc Mã, viện trưởng Tần cho bọn mày đâu! Bọn mày đừng nằm mơ nữal".
"Tốt nhất bọn mày hãy mau thả các con tin ra đi, nếu không hôm nay bọn mày đừng hòng rời khỏi nơi này!".
"Mau thả người ral".
Mọi người phẫn nộ gầm lên, áp sát về phía người của Thiên Ma Đạo.
Ánh mắt Tử Long Thiên lạnh tanh, đang định ra tay.
Nhưng người mặc áo choàng đỏ như máu ở bên cạnh bỗng lên tiếng.
"Nếu bọn chúng đã không nghe lời thì giết gà dọa khỉ đi.
'Tử Long Thiên nghe thấy thế liền nhíu mày, ngoảnh sang, trầm giọng nói: "Ý của ông là..."
"Cứ giết hết một nghìn con tin này, sau đó lại bắt thêm một nghìn con tin nữa, xem Chu Huyền Long còn dám từ chối chúng ta không", người mặc áo choàng đỏ máu kia cười nói.
"Cái gì?".
Chu Huyền Long nghe xong liền biến sắc.
Còn người mặc áo choàng lập tức vung tay lên quát: "Xử quyết đi!".
Đám người Thiên Ma Đạo đang có mặt lập tức định ra tay.
Các con tin la hét âm ï, hoảng sợ cực độ.
"Không! Đừng!".
Chu Huyền Long gào lên, vội vàng xông tới.
"Quân đoàn trưởng Chu, nếu muốn chúng tôi dừng †ay, thì ông không thể có thái độ như vậy được. Nghe đây, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, ông phải cho tôi kết quả mà tôi muốn, nếu không lần này tôi sẽ không kiên nhãn nghe ông nói nữa đâu", người đàn ông mặc áo choàng ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt dữ tợn.
Đôi mắt Chu Huyền Long nhỏ lệ máu, nhìn chằm chăm người đàn ông mặc áo choàng.
Ông ta tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn các con tin này xảy ra chuyện.
Phải biết rằng, trong số các con tin có cả những đứa trẻ mới 10 tuổi...
"Tử Long Thiên, dùng tôi đổi lấy những con tin này được không?", Chu Huyền Long siết chặt nắm tay, khế gầm lên.
"Lấy ông để đổi? Hừ, trong mắt thần y Lâm thì ông còn lâu mới quan trọng bằng đám Mã Hải, Tô Nhu”, Tử Long Thiên lắc đầu đáp.
"Nhưng..."
Chu Huyền Long há miệng, không biết nên nói gì cho phải.
Người đàn ông mặc áo choàng đã hết kiên nhẫn.
"Quân đoàn trưởng Chu, người đâu? Lẽ nào ông bắt chúng tôi tiếp tục chờ đợi sao? Hừ, nếu đã vậy thì chúng tôi chỉ đành cho ông biết tay vậy".
Dứt lời lại định vung tay lên.
"Không!".
Chu Huyền Long tức giận gầm lên, định ngăn cản.
Nhưng vô ích.
Những người Thiên Ma Đạo đến Giang Thành đều không phải hạng tầm thường.
Đúng lúc này, một tiếng quát vang lên.
"Dừng tay!".
Mọi người sửng sốt, ngoảnh sang nhìn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!