Cửa hiến tế không lớn, nhưng bên trong đặt rất nhiều bẫy.
Lâm Chính vừa đưa Tô Dư vào bên trong thì nhìn thấy những cạm bẫy bên trong cửa hiến tế bắt đầu khởi động, hai sợi xích sắt nhắm hướng hai vai Lâm Chính mà văng tới.
Lâm Chính lập tức chặt đứt nó.
Một trận gió âm quỷ dị đột nhiên thổi tới.
Lâm Chính nhịp thở cũng trở nên gấp gáp, đang định che chắn lại thì người phụ nữ áo đỏ và những kẻ kia đã đuổi tới.
"Nổi lên!"
Lâm Chính hét lớn.
Dị hoả lập tức dâng lên, tạo thành một bức tường lửa lấp kín lối đi.
Hai kẻ mặc đồ đen đi đầu không đề phòng nên
không may rơi vào bức tường lửa, lập tức bốc hơi.
"Ồ?", người phụ nữ áo đỏ dừng lại, đưa mắt nhìn bức tường lửa đáng sợ này, cau mày nói: "Là dị hoả... hơn nữa... không chỉ là một loại!"
Nhiệt độ kinh hoàng của tường lửa nung đỏ cả mặt đất.
Những kẻ kia đều không dám đến gần, nếu không chưa bị nướng cháy thì cũng bị nhiệt độ đáng sợ này làm cho tan chảy.
"Thủ lĩnh, chúng ta không có cách nào phá vỡ bức tường lửa này!"
Những người đàn ông mặc đồ đen chắp tay nói.
"Dị hoạ lợi hại thế này, không thể phá là chuyện đương nhiên".
Người phụ nữ áo đỏ ánh mắt hờ hững, thản nhiên nói: "Nhưng cũng không sao, không có khí lực mạnh mẽ thì không thể duy trì cường độ dị hỏa như vậy. Chúng ta chỉ cần chờ đợi, tôi không tin hắn có thể duy trì dị hoả này liên tục. Hơn nữa ở cửa hiến tế này còn có rất nhiều cơ quan dùng để xử lý đồ hiến tế. Lâm thần y kia phải phá hủy những cơ quan này, việc này cũng sẽ tiêu tốn khí lực. Cứ chờ đi, không bao lâu nữa, dị hoả này sẽ biến mất, hắn cũng sẽ cạn kiệt khí lực. Lúc đó hắn chẳng khác nào miếng thịt trên thớt của chúng ta, chúng ta muốn xử lý như thế nào tùy ý".
"Thủ lĩnh thật sáng suốt!"
Mấy kẻ kia lập tức chắp tay.
Người phụ nữ áo đỏ nheo mắt, xua tay nói: "Hôm nay hiến tế diễn ra bình thường, mọi người chờ ở đây là được rồi".
"Tuân lệnh!"
Tường lửa không cách âm, Lâm Chính đương nhiên nghe được lời nói của người phụ nữ áo đỏ.
Và mọi thứ đúng như những gì cô ta đã nói, cần rất nhiều khí lực để duy trì dị hoả và Lâm Chính thực sự không thể duy trì nó lâu.
Cà rắc!
Bịch!
Một tiếng động vang lên.
Lâm Chính khó khăn lắm mới làm hỏng được các cơ quan trong cửa hiến tế.
Anh thở đứt quãng, trên mặt đã đầm đìa mồ hôi. Giờ anh đã rơi vào đường cùng. Phải nghĩ cách rời khỏi đây.
Nhưng người phụ nữ áo đỏ đang canh gác bên ngoài, rời đi kiểu gì đây?
Lâm Chính nghiến răng, vừa duy trì dị hoả vừa lấy châm bạc ra châm vài cái vào người Tô Dư, sau đó cho. cô uống một viên đan dược.
Đan dược nuốt xuống, châm bạc cầm máu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!