“Thần y Lâm, hãy cùng bọn tao xuống địa ngục, chôn chung với bọn tao đi!”. Quy Nhất giận dữ gào lên, hai tay cùng vung ra.
Vù vù vù vùi!
Mặt đất nứt ra, nơi vực sâu dâng lên ngọn lửa nóng cháy cùng sóng xanh lạnh lẽo.
Chúng một trái một phải tạo thành chiếc quan tài to lớn, nhốt Lâm Chính vào trong.
Lâm Chính vội vàng dùng dị hỏa bao bọc cơ thể đang rơi xuống của mình.
Ngọn lửa và sóng xanh này không phải nước và lửa của Thủy Ban Lan và Viêm Chân có thể so sánh. Nó là năng lượng được dung hòa từ toàn bộ sức mạnh của năm vị Thần Tướng, sức phá hoại lớn hơn sức mạnh của mỗi người bọn họ không biết bao nhiêu lần.
Một khi Lâm Chính rơi vào trong quan tài tạo thành từ nước và lửa, nhất định sẽ bị Quy Nhất luyện đến chết.
Phải làm sao đây?
Lâm Chính lo lắng.
Quan tài nước lửa càng đến gần, Lâm Chính cảm thấy uy lực của dị hỏa trên người anh càng trở nên yếu ớt, hoàn toàn không thể chống đỡ.
“Thần y Lâm, để tôi giúp cậu!”.
'Thần Hỏa Tôn Giả đứng ngồi không yên, hét lên, sau đó chạy về phía này.
Lần này Lâm Chính không phản đối.
Nhưng trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, anh đột nhiên nhận ra điều gì đó, hét lên: “Tôn Giả dừng lại đi!”.
Thần Hỏa Tôn Giả sửng sốt.
Lâm Chính đột nhiên cắn vào ngón tay của mình, nặn ra một lượng lớn máu, dùng sát lực bao bọc lấy nó rồi vẩy về phía nước và lửa.
“Hỏng bét!”.
Quy Nhất biến sắc.
Khi máu của Lâm Chính chạm vào nước và lửa, chiếc quan tài nước lửa trở nên mất ổn định, dường như: sắp nổ tung.
Nhân lúc đó Lâm Chính hét lên điên cuồng, trên bầu trời một tia sét kinh thiên động địa bổ xuống, đánh thẳng lên người anh, đồng thời tất cả dị hỏa, sát lực và khí kình trong cơ thể cùng phóng ra.
Bốn loại thần lực bao bọc quanh người, ập về phía quan tài nước và lửa.
Ầm! Một đám khói hình chữ thập lan ra.
Giang Thành chấn động.
Thần Hỏa Tôn Giả và Thần Võ Tôn đứng gần đó che mặt lùi lại, chống đỡ qua vụ nổ.
Không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ánh sáng trắng lóa chiếu rọi khiến mọi người không mở nổi mắt.