Thần Hỏa Tôn Giả tu luyện đến nay trước giờ luôn coi nhẹ sinh tử.
Theo ông ta thấy, chỉ cần mình bình yên vô sự, chỉ cần mình có thể kiếm được lợi ích, những thứ khác đều có thể hi sinh.
Con đường tu đạo vô cùng gian nan, lòng người khó đoán, để bảo đảm mình không bị tổn thương, Thần Hỏa Tôn Giả luôn tin theo một lý niệm: chỉ tin vào bản thân!
Ông ta không tín nhiệm bất kì ai, cũng không cảm thấy người tốt trên đời đầu xuất phát từ đáy lòng.
Theo ông ta thấy, cái gọi là tốt cũng chỉ xuất phát từ mục đích nào đó.
Quan niệm này lâu dần đã khiến Thần Hỏa Tôn Giả càng ngày càng tư lợi.
Dù Lâm Chính nhiều lần cứu vớt ông ta, quan niệm này vẫn không thay đổi, nhưng sâu trong nội tâm cũng có chút gì đó chống đối.
Ông ta muốn tin Lâm Chính nhưng cũng chỉ giới hạn ở Lâm Chính, những người khác thì không đáng tin.
Bây giờ ông ta phát hiện, hình như quan niệm của mình có vấn đề.
Hóa ra trên thế giới này thật sự có người sẵn sàng bất chấp tất cả vì người khác...
Thần Hỏa Tôn Giả lặng lẽ nhìn anh.
Lâm Chính đã đứng ở trước mặt Quy Nhất. 'Tấ cả mọi người đều nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Lúc này, Quy Nhất đã hút hết toàn bộ sức mạnh của bốn Thần Tướng kia.
Sinh khí của bốn vị Thần Tướng kia bắt đầu tán loạn. Mạch của bọn họ đã vỡ nát, sinh mệnh bị thiêu đốt cạn kiệt, dù y thuật cao siêu cũng không thể cứu sống được nữa.
Bọn họ gian nan mở mắt ra, mang theo chút hơi tàn nhìn về phía Quy Nhất.
“Các sư đệ sư muội yên tâm, tôi sẽ mang theo ý chí của mọi người chiến đấu đến thời khắc cuối cùng. Dù thời gian chỉ còn lại một phút, nhưng chủ thượng đã giao sứ mệnh cho chúng ta, chúng ta nhất định phải hoàn thành!".
Quy Nhất nói, giọng khàn đặc, sau đó giơ hai tay lên, lòng bàn tay có con sóng xanh biếc và ngọn lửa vô tận đang lay động.
Lâm Chính kinh ngạc.
“Bây giờ hãy hứng chịu sức mạnh của Thánh Sơn bọn tao đi!”.
Vẻ mặt Quy Nhất trở nên dữ tợn, đạp chân xuống đất.
Am
Mặt đất mênh mông nứt ra, một bàn tay bằng đất khổng lồ vươn về phía Lâm Chính.
Lâm Chính nhảy vọt lên trời cao, cách mặt đất nghìn trượng, tránh khỏi bàn tay đáng sợ đó.
Nhưng anh còn chưa kịp nghỉ lấy hơi. Gào!
Một tiếng rồng gầm lại vang lên.
Khi nhìn lại.