Mọi việc diễn ra giống như Lâm Chính nghĩ.
Thiên Tính Gia quyết định đến Giang Thành, nhưng không thể vứt bỏ phần mộ tổ tiên và căn cơ của Thiên Tính Gia. Sau một hồi thương lượng, bọn họ quyết định giữ lại người của một trại đến chăm nom nơi này, người ít thì ngộ nhỡ Thánh Sơn đến trả thù, mọi người cũng có thể kịp thời bỏ chạy.
Những người ở lại này là người của Tam Trại, nguyên nhân không có gì khác vì Tam Trại còn có thể trông coi vườn thuốc, cung cấp đủ dược liệu cho Lâm Chính và người của Thiên Tính Gia.
Bây giờ trở mặt với Thánh Sơn, Thiên Tính Gia muốn sống thì phải nâng cao thực lực của mình, nếu không có vườn thuốc nữa thì sức chiến đấu của Thiên Tính Gia sẽ bị giảm sút.
Thế nên vườn thuốc phải được giữ lại, hơn nữa cũng chỉ có Tam Trại có thể giữ lại.
Tuy nhiên, mấy người chủ trại Nhị Trại vẫn khá lo lắng, trước kia Tam Trại đã suy xét đến việc đầu hàng, bảo họ ở lại trông coi cơ nghiệp của Thiên Tính Gia, nếu người Tam Trại lại đầu hàng lần nữa thì sao?
Nhưng việc đã đến nước này rồi, họ không còn sự lựa chọn, chỉ đành tin tưởng Tam Trại.
Giải quyết xong chuyện của Thiên Tính Gia, Lâm Chính dẫn người Cửu Trại rời đi trước, quay về Giang Thành.
Còn mấy người chủ trại Nhị Trại thì để họ tự thu dọn hành lý, sau đó mới di dời.
Thánh Sơn. Trong đình Bạch Ngọc ở đỉnh núi.
Một người mặc đồ trắng đang ngồi khoanh tay trong đó, nhắm mắt nghỉ ngơi, không hề động đậy.
“Chào chủ nhân!”
Một người khác thận trọng bước đến, quỳ xuống trước đình cúi đầu cung kính chào.
Người mặc đồ trắng vẫn không mở mắt ra, chỉ lạnh nhạt nói: “Đã sắp xếp ổn thỏa mọi người chưa?”
“Vẫn chưa”, người quỳ rạp dưới đất thấp giọng nói.
“Hả?”, người mặc đồ trắng híp mắt nhưng sau đó lại nhắm mắt lại.
“Thưa chủ nhân, Cổn Thiên Lôi đã chết, người đến 'Thiên Tính Gia điều động người đều đã chết, không một ai còn sống”, người quỳ rạp dưới đất nói tiếp.
“Ai làm?”, người mặc đồ trắng bình tĩnh nói.
Nhưng giọng điệu bình tĩnh này lại có vẻ khó kiềm chế và kỳ quái.
“Hiện giờ vẫn chưa biết, đối phương làm rất quyết tuyệt, tất cả những người đến Thiên Tính Gia đều chết không toàn thây, không thể lấy chứng cứ đi điều tra, thực lực của đối phương chắc chắn vô cùng khủng khiếp”.
Vậy à? Nếu đã thế, tôi lại cảm thấy hứng thú đấy. Người Thiên Tính Gia thì sao? Họ chắc biết một ít thứ, bắt hết lại hỏi rõ ràng là biết”.
“Vâng. Thế nhưng chủ nhân, bây giờ không chỉ có Thiên Tính Gia xảy ra vấn đề, bên Giang Thành cũng xảy ra chuyện. Sau khi đến Giang Thành người của chúng ta cũng mất liên lạc, không biết tăm tích, chỉ sợ... là bị người Dương Hoa ở Giang Thành sát hại”.
“Giang Thành? Đó là nơi nào?”, người mặc đồ trắng hình như rất ít khi nghe đến nơi này bèn hỏi.
“Giang Thành là địa bàn của thần y Lâm”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!