Lúc này, trại chủ Thất Trại chưa từng lên tiếng đột nhiên ngẩng đầu lên, không nhịn được nói.
“Đầu hàng?”.
Mọi người nhìn về phía ông ta, tỏ ra kinh ngạc.
Trại chủ Nhị Trại cũng nhìn chằm chằm trại chủ Thất Trại, ánh mắt lạnh lùng: “Ông cũng muốn làm chó săn cho Thánh Sơn?”.
“Trại chủ Nhị Trại, đương nhiên tôi không muốn, nhưng... bây giờ ngoại trừ đầu hàng, chúng ta còn con đường nào khác để đi sao? Chẳng lẽ ông muốn nhìn mọi người trong tộc chết ở đây?”, trại chủ Thất Trại cắn răng nói.
Trại chủ Nhị Trại vốn muốn nổi giận, nhưng lúc này ông ta cảm nhận được rất nhiều ánh mắt tập trung lên người mình.
Ông ta quay đầu lại, nhìn quanh một vòng, cực kỳ ngạc nhiên.
Ông ta nhìn thấy vẻ hoảng sợ và khát vọng trên mặt bọn họ
Đó là nỗi sợ kẻ địch ở bên ngoài lầu các. Đó là khát vọng với việc sống sót trở về.
Không ai muốn chết.
Không ai muốn hi sinh vô ích.
Người có ý đầu hàng không phải chỉ có mình trại chủ Thất Trại.
Trại chủ Nhị Trại mấp máy môi, cuối cùng thở dài nói: “Ai muốn đầu hàng thì lên đỉnh lầu chờ đi”.
“Trại chủ Nhị Trại, ông...”.
“Các ông đầu hàng là chuyện các ông, tôi không trách các ông, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không đầu hàng. Tôi sẵn sàng dẫn dắt những người không đầu hàng chiến đấu một trận, dù có chết cũng không hối tiếc!”, trại chủ Nhị Trại nói.
“Trại chủ Nhị Trại!".
Mọi người quỳ xuống gào khóc.
Trại chủ Thất Trại cũng hổ thẹn quỳ xuống, nước mắt không ngừng rơi.
“Trại chủ Nhị Trại, tôi sẵn sàng cùng ông chiến đấu, tôi không đầu hàng nữal”.
“Trại chủ Nhị Trại! Tôi cũng muốn cùng ông chiến đấu một lần nữa!".
“Thà chết đứng chứ không quỳ xuống hàng!”.
“Trại chủ Nhị Trại! Chiến! Chiến tiếp!".
Mọi người gào khóc, buồn giận đan xen.
Trại chủ Nhị Trại hít sâu một hơi, vẻ mặt đây quyết tuyệt.
“Được! Mọi người đã muốn chiến đấu cùng tôi, vậy thì chết cũng không hối!”.
Nói xong, ông ta lại cầm chiến đao lên, quát khẽ: “Tất cả mọi người lập tức chuẩn bị, xông ra cùng tôi!”.