"Anh Lâm!"
Hai mắt Tân Linh đỏ hoe, điên cuồng lao tới.
Toàn bộ người tộc Ẩn Ma xung quanh bao gồm cả trưởng thôn cũng chạy đến.
Bác sĩ của thôn vội vàng kiểm tra.
“Chú Thạch, anh Lâm thế nào rồi?”, Tân Linh sốt sẵng hỏi.
"Kiệt sức! Dù sao số lượng bệnh nhân phải chữa trị lớn như vậy, sức lực của cậu ấy đã cạn kiệt, cho nên mới ngất lịm", bác sĩ đứng dậy trịnh trọng nói.
"Nói cách khác, nghỉ ngơi một lát thì thần y Lâm sẽ không sao nữa đúng không?", người bên cạnh vội vàng hỏi.
"E rằng... không đơn giản như vậy”, bác sĩ đó do dự lắc đầu.
"Cái gì? Có gì không hay sao?", trưởng thôn ngơ ngác hỏi.
"Năng lượng trong cơ thể của thần y Lâm rất không ổn định. Cậu ấy đã hấp thụ sát lực của tổ tiên tộc Ẩn Ma chúng ta, nhưng trước đó, có lẽ cậu còn tiếp nhận một luồng năng lượng khác. Luồng năng lượng đó cường đại đến mức khiến người ta không dám tưởng tượng, lại còn khó khống chế. Nếu không xử lý hết luồng năng lượng còn sót lại thì sẽ tạo thành tổn hại không thể đo đếm được cho cơ thể của thần y Lâm. Dù cậu ấy tỉnh lại e rằng cơ thể cũng không bằng trước kia được nữa”, bác sĩ trầm giọng nói.
"Cái gì?"
Tất cả mọi người sửng sốt, trố mắt nhìn nhau, không thể tin được.
Thần y Lâm vừa nãy còn mạnh mẽ như một vị thần giờ lại đang ở trong tình trạng tồi tệ như vậy.
“Y thuật của thần y Lâm cao siêu như vậy, chắc hẳn cậu ấy biết rõ tình trạng cơ thể của mình, nhưng cậu ấy đã không chữa trị ngay cho mình mà ngược lại đã cố gắng hết sức, dốc hết tâm huyết vì tộc Ẩn Ma... Chúng ta phải báo đáp ân tình này", trưởng thôn nghiêm túc, nhìn chăm chằm vào vị bác sĩ, nói: "Bây giờ, phải chữa trị cho thần y Lâm thế nào?"
"Khó trị”, bác sĩ trong thôn thở dài: "Năng lượng trong cơ thể cậu ấy quá mạnh, với năng lực của tôi, căn bản không có cách nào đẩy nó ra, e rằng... không chữa trị được!"
“Ngay cả ông cũng không còn cách nào sao?”, trưởng thôn trợn tròn mắt hỏi.
"Trưởng thôn đại nhân, quả thật tôi đã hết cách, à đúng rồi, bây giờ chỉ có một cách có thể cứu thần y Lâm!", bác sĩ vội vàng nói, có vẻ như đã nghĩ ra cách nào đó.
“Cách gì?”, mọi người lo lắng hỏi. "Hoa Thất Sắc”.
Bác sĩ cho biết.
"Cái gì?"
Mọi người đều kinh ngạc.
"Chỉ có hoa Thất Sắc mới có thể chữa khỏi bệnh cho Thần y Lâm! Năng lượng của hoa Thất Sắc vô cùng lớn, dược lực kinh người, nếu có thể cho thần y Lâm dùng hoa Thất Sắc thì năng lượng trong cơ thể của cậu ấy sẽ được hoa Thất Sắc tổng hợp. Như vậy, cơ thể của thần y Lâm sẽ bình an vô sự! Chỉ đáng tiếc hoa Thất Sắc được sinh ra ở giữa Đầm Lầy Chết, muốn hái được thì khó như lên trời”, bác sĩ bất đắc dĩ nói.
Mọi người trố mắt nhìn nhau, tất cả đều không nói nên lời.
Trưởng thôn cũng im lặng.
Đầm Lầy Chết không phải là một nơi bình thường, muốn hái thảo dược ở đó thì sẽ chết người, đặc biệt là hoa Thất Sắc, chướng khí dày đặc xung quanh nó đủ để giết bất cứ ai.
"Trưởng thôn, chúng ta có thể đi hái hoa Thất Sắc!"
Lúc này, Du Dật đột nhiên đứng ra, lớn tiếng nói.
"Du Dật, đừng làm loạn! Cậu đang muốn chúng tôi đi nộp mạng ở Đầm Lầy Chết sao? Cậu còn chê người trong tộc chết chưa đủ nhiều à?”, một vị trưởng bối nghiêm khắc khiển trách.
Du Dật không lùi bước, tiếp tục nói: "Trưởng thôn, mọi người đi đến Đầm Lầy Chết thì sẽ biết, bây giờ là thời điểm tốt nhất để hái hoa Thất Sắc!"
"Ồ
Trưởng thôn giật mình, chợt ý thức được điều gì, chạy nhanh ra khỏi thôn.
Mọi người đều khó hiểu, nhưng vẫn làm theo.
Một lúc sau, mấy người trưởng thôn đã đến Đầm Lầy Chết, tất cả họ đều kinh hãi.
Lúc này, Đầm Lầy Chết lại bị chia làm hai! Hoàn toàn bị chia cắt.