Hiện trường nơi cứu người có thể nói là nhà xác. Trước mắt Tần Linh là vô số xác chết. Đây đều là những người trong tộc Ẩn Ma đã chết.
Ở giữa những xác chết này, Lâm Chính đang đầm đìa mồ hôi, vất vả khám bệnh chữa trị.
Nếu không có cách nào cứu chữa, anh sẽ liếc nhìn rồi bảo người đưa xác chết đi chôn cất.
Nhưng hầu hết trong số họ đã được Lâm Chính chữa trị thành công.
Tuy nhiên, vì không có châm bạc nên các phương pháp chữa trị của Lâm Chính đều dựa vào châm khí, tiêu tốn rất nhiều khí kình, cộng với khối lượng công việc khổng lồ, lúc này Lâm Chính đang thở hổn hển, toàn thân run rẩy.
"Anh Lâm...”, Tân Linh há hốc miệng.
"Y thuật của thần y Lâm quả thật kinh người, hơn một nửa số người vừa mới chết lúc nãy đã được anh ấy cứu sống. Mặc dù vẫn có một số người không cứu được, nhưng đây đã là phúc lớn rồi”, chị Chu bật cười nói: "Thậm chí ngay cả bố của cô cũng được thần y Lâm chữa khỏi, bây giờ ông ấy đã không còn nguy hiểm nữa”.
"Bố tôi sao?"
Tân Linh đột nhiên quay đầu lại, lo lắng hỏi: "Bố tôi đâu? Ông ấy ở đâu?"
“Bên kia, ông ấy đang nghỉ ngơi bên kia kìa”, chị Chu chỉ vào một khoảng đất trống cách đó không xa bên phải.
Lúc này, Tần Trác đang nằm trên một mảnh vải xám, một người trong thôn Ẩn Ma đang băng bó cho ông ta.
Tân Linh vội vàng chạy tới, cho dù lảo đảo ngã xuống, cô ta cũng lập tức đứng dậy, loạng choạng lao đến bên cạnh Tần Trác.
Nhìn Tần Trác đã ngủ say, hơi thở ổn định, Tân Linh lại không kiêm chế được mà bật khóc.
Cô ta quay đầu, nhìn bóng dáng bận rộn trong núi thi thể, cảm thấy trái tim mình sắp tan chảy.
"Thần y Lâm!"
Lúc này, một tiếng kêu vang lên. Mọi người lần lượt nghiêng đầu. Chỉ thấy Du Dật vội vã chạy tới.
Lúc này anh ta cũng bị thương, một tay bị băng bó mấy vòng, thoạt nhìn cũng không tốt lắm.
Du Dật không nói nhiều lời, quỳ xuống đất dập đầu ba lần với Lâm Chính.
"Thần y Lâm, Du Dật tôi là đồ khốn kiếp, trước đây đã nhiều lần đắc tội với cậu, Du Dật đáng chết! Bây giờ cậu cứu cả thôn, cứu cả tộc người, còn cứu sống bố tôi. Du Dật thề rằng kiếp này sẽ báo đáp ân tình của cậu!"
Nói xong anh ta lại dập đầu thật mạnh xuống đất.
Lâm Chính ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn anh ta, một lúc sau mới khàn giọng nói: "Ừ!"
Anh tiếp tục tập trung vào quá trình chữa trị.
Du Dật cũng không nhiều lời, có vẻ như trong lòng đã đưa ra quyết định gì đó, lập tức đứng bật dậy, nước mắt lưng tròng nhìn Lâm Chính, xoay người chạy đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!