Nói rồi, trước ánh mắt nghỉ hoặc của tất cả thôn dân, trưởng thôn đi thẳng về phía trước.
“Chuyện gì vậy nhỉ?”
Tần Linh vẫn không thể hiểu nổi, quay sang nhìn Lâm Chính: “Tại sao trưởng thôn không truy cứu mà còn khen tôi chứ?”
“Cô đó, cô nghĩ trưởng thôn là đồ ngốc sao? Người †a sống từng ấy năm, lại còn làm đến chức trưởng thôn, làm gì có chuyện không có mắt nhìn cơ chứ? Đã xảy ra chuyện gì, người ta liếc nhìn cũng biết, chẳng qua chỉ là hậu bối xích mích chứ chẳng có gì. Nhưng nếu cô cứ đòi †ruy cứu mọi chuyện đến cùng, sẽ làm chậm trễ việc tổ chức trận đấu, điều đó chỉ khiến trưởng thôn thêm phản cảm. Nếu cô vì đại cục mà cho qua, trưởng thôn sẽ có cái nhìn khác. Đã hiểu chưa?”, Lâm Chính cười đáp.
“Ra là như vậy!”
Tần Linh lúc này mới hiểu ra, cười nói: “Chẳng trách anh Lâm bảo tôi làm vậy, hoá ra là đã nhìn thấu tâm tư của trưởng thôn!”
Lâm Chính cười gật đầu, nhưng sau đó liếc mắt nhìn Trần Đoạ Phi rồi thì thầm: “Có điều mọi người phải cẩn thận với Trần Đoạ Phi này, cô ta đáng sợ hơn anh trai mình nhiều!”
“Ừm”, Tần Linh gật đầu, ánh mắt cũng trở nên thận trọng.
“Chuyện chưa dừng lại ở đây đâu! Tân Linh, cô đợi đấy!"
Trần Đoạ Phi lườm Tần Linh, quay lưng đi khỏi đó. Tần Linh không đáp. Chuyện cũng coi như tạm qua.
Nhưng mọi người đều cảm thấy có một áp lực vô hình.
Áp lực này đến từ xung quanh.
Mặc dù trưởng thôn đã ra mặt nên chuyện cũng coi như lắng xuống nhưng điều đó không giải quyết được mối hiềm khích giữa người của tộc Ẩn Ma với Lâm Chính và Tân Linh.
“Mặc kệ đi, tập trung vào trận quyết đấu!” Tân Linh hít sâu một hơi, nhắm mắt ngồi thiền.
Xung quanh cũng nhanh chóng bình thường trở lại.
Trưởng thôn đang ngồi trên lôi đài cũng đứng lên, vận khí công rồi long trọng tuyên bố.
“Tôi tuyên bố, trận quyết đấu chọn đệ tử chính thức bắt đầu!”
Luật của trận quyết đấu mọi người đều đã nắm rõ.
"Quy tắc: Không được làm bị thương đối thủ, muốn thắng thì phải chế ngự được đối phương, không được sử dụng binh khí, không được dùng những chiêu thức gây nguy hiểm đến tính mạnh. Nếu cả hai người giao đấu quá lâu vẫn không phân thắng bại thì sẽ chọn người có khí công mạnh hơn. Đương nhiên, trận quyết đấu này mục đích chính không phải để kiểm tra xem cảnh giới võ lực của các thí sinh cao tới đâu, mà chủ yếu là xem tầm nhìn và kỹ năng của thí sinh ra sao! Khi quyết đấu cần dùng trí thông minh, chỉ có người tài trí hơn người mới đi được đến cuối cù sức cho một trận đấu thì sẽ không đủ sức để trụ đến cuối cùng!"
Trưởng thôn bình tĩnh tuyên bố, sau đó phất tay một cái.
Người bên cạnh lập tức lấy ra hai ống rút thăm lớn đặt lên bàn.
"Cuộc quyết đấu này sẽ tiến hành bằng hình thức rút thăm, mỗi lượt đấu rút hai lần! Lần thứ nhất để quyết định số người tham gia thi đấu, lần thứ hai là để quyết định những người tham gia trận đấu!"
Trưởng thôn quay sang bên cạnh, nói: "Có thể bắt đầu rồi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!