“Khụ khụ, khụ khụ khụ...”. Một trận ho kịch liệt vang lên.
Trên con đường tĩnh mịch, một bóng người lảo đảo \_ tiến về phía trước.
Bóng người đó chính là Lâm Chính. Anh ôm ngực, thở hổn hển đi về phía trước.
Gương mặt trắng bệch, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rơi xuống, trông vô cùng tiều tụy.
Nhưng anh không dừng lại, cứ vậy gian nan tiến về phía trước.
Chẳng lâu sau, Lâm Chính đã đi tới cuối con đường. Trước mắt lập tức sáng bừng.
Phía trước là một vùng đầm lầy rộng lớn, chu vi hơn trăm dặm.
Khắp nơi toàn là chướng khí.
Nhìn quanh một vòng, chướng khí mông lung, vô cùng đáng sợ.
Động vật đi nhầm vào nơi này rơi xuống đầm lầy, cố gắng giấy giụa mà không có hiệu quả, chỉ có thể âm thầm đợi chết.
“Đầm Lầy Chết... Cuối cùng cũng đến rồi”.
Lâm Chính thở ra một hơi, lấy vài viên đan dược trên người ra cho vào miệng, sau đó lần mò dọc theo đâm lầy từ từ tiến về phía trước.
Ma Độc đã phát tác trên khắp cơ thể anh, không chỉ hạn chế khí mạch, mà còn ảnh hưởng đến chức năng cơ thể, hơn nữa còn khiến hai chân anh khó mà di chuyển.
“Tuy nói một tháng độc phát thân vong, thật ra với tình trạng này e là chưa tới một tháng, mình đã bại liệt trở thành người thực vật, sau đó từ từ đợi chết... Ma Độc quả nhiên không tầm thường!”.
Lâm Chính cảm khái, mặc dù đi đứng không tiện nhưng cũng không thể không tiếp tục tiến về phía trước.
Anh không đi xuyên qua đầm lầy, mà là đi quanh đầm lầy, giống như đang tìm thứ gì đó.
Vị trí của đầm lầy được thiên nhiên ưu ái, cộng thêm môi trường đặc biệt nên có nhiều hoa tươi cỏ lạ sinh trưởng.
Đặc biệt là vùng trung tâm, có rất nhiều dược liệu vô cùng quý giá.
Số dược liệu này được bảo vệ rất tốt, dù sao cũng chưa có ai có thể đi đến trung tâm đầm lầy để hái nó. Đầm Lầy Chết không phải hư danh, mỗi năm không biết có bao nhiêu người đến đây muốn thử vận may hái vài dược liệu quý giá để kiếm tiền, kết quả tất cả họ đều chôn thân trong bùn lầy.
Đương nhiên Lâm Chính cũng muốn hái những dược liệu quý giá đó, nhưng trạng thái của anh lúc này tệ như vậy, đi hái số hoa cỏ đó chẳng khác nào làm phân bón cho chúng.
Nhưng Lâm Chính đến đây không phải với mục đích hái thuốc, mà là tìm một thứ khác!
Lâm Chính quanh quẩn ở đây, mỗi một bước đi đều rất thận trọng.
Cứ vậy tròn hai ngày vẫn không có kết quả gì. “Chẳng lẽ... hôm nay bọn họ đã nghỉ phép hết rồi?”.
Vẻ mặt Lâm Chính hơi âm trầm, trong lòng cũng không khỏi sốt sắng.
Đúng lúc này, chợt có tiếng cười nói từ bên ngoài đầm lầy vọng lại.
Lâm Chính hít sâu một hơi, lập tức chui vào trốn trong bụi cây rậm rạp.
Không lâu sau, vài bóng người đi đến gần Đầm Lầy Chết.
Tổng cộng ba nam ba nữ, nhìn có vẻ chưa tới hai mươi tuổi.
Bọn họ ăn mặc vô cùng đặc biệt.
Những người này đều có mái tóc trắng, sắc mặt trắng bệch, không hề có chút sắc máu, chỉ tốt hơn Lâm Chính lúc này một chút.
Mắt bọn họ đều có viền đen, giống như đánh mắt khói, tròng mắt đen thui vô cùng quỷ dị, cả người toát ra hơi lạnh.
Dáng vẻ trông rất giống với ma nhân của Thiên Ma. Đạo, nhưng lại có nhiều chỗ khác biệt.
Bọn họ mang theo dụng cụ hái, dọc đường vừa nói vừa cười đi bộ về phía này.
Lâm Chính nhìn thấy bọn họ thì hai mắt sáng lên.
“Những người này chắc chắn là người của thôn Ẩn Mai Tốt! Tốt quá! Tốt quái”.
Lần này Lâm Chính đến đây là vì thôn Ẩn Ma.
Cách chữa Ma Độc thì được ẩn giấu trong thôn Ẩn Ma.
Thôn Ẩn Ma rất ghét người ngoài, muốn trà trộn vào trong đó tìm cách giải độc thì cần phải ra tay từ những người này.
Lâm Chính biết được tin tức về thôn Ẩn Ma từ Mạn Sát Hồng.
Thôn Ẩn Ma là phân nhánh của Thiên Ma Đạo, cùng một nguồn gốc với Thiên Ma Đạo, nhưng vì lý tưởng khác nhau nên đã thoát ly ra khỏi Thiên Ma Đạo, ẩn cư nơi Đầm Lầy Chết.
Người của thôn Ẩn Ma biết cách chế thuốc, cũng biết một số cấm thuật kỳ công, vì vậy Đầm Lầy Chết đã thành nơi tu luyện thiên nhiên của bọn họ.
Thế là Lâm Chính chạy đến đây ôm cây đợi thỏ, xem có cơ hội để tiếp cận hay không.
Những người này dường như là thế hệ trẻ của thôn Ẩn Ma, đến đây để hái thuốc.
Bọn họ đeo gùi thuốc, tay cầm dụng cụ đặc biệt hái thuốc, suốt dọc đường hái thuốc đến đây, gùi thuốc đã lấp đầy một nửa.
Lúc này, người dẫn đầu chợt dừng lại, nhìn về phía chính giữa Đầm Lầy Chết.
Nơi đó có một đóa hoa trắng tinh.
Đóa hoa có tổng cộng bảy cánh hoa, dưới ánh nắng chiếu rọi, bảy cánh hoa lại có màu sắc khác nhau, vô cùng thần kỳ.
“Hoa Thất Sắc nở rồi!".
Người dẫn đầu lên tiếng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!