Tử Long Thiên có chút khó tin.
Vừa rồi Lâm Chính còn yếu ớt đến mức không đứng dậy nổi, tại sao bây giờ lại có sức một phát đá bay Thần Hỏa Tôn Giả đã ma hóa chứ?
Không đúng!
Sức lực của anh không thể bỗng dưng trở nên mạnh mẽ như vậy được!
“Xem ra loại bột thuốc mà vừa nãy người này hít vào không hề đơn giản!", Tử Long Thiên trầm tư nghĩ.
“AI.
Đúng lúc này, bên trong tòa nhà vang lên những tiếng gầm giận dữ.
Choang một tiếng, Thần Hỏa Tôn Giả đã ma hóa phá tan tảng đá trên người, bổ nhào về phía Lâm Chính như điên.
Lâm Chính không chút sợ hãi, đanh mắt nhìn Thần Hỏa Tôn Giả đang lao tới, bất ngờ tung người nhảy lên, toàn thân tỏa ra khí thế hào hùng, xua tan được cả ngọn lửa quanh người Thần Hỏa Tôn Giả, đồng thời bóp lấy cổ ông ta.
Lúc này, hành động của anh như cuồng phong vũ bão, nhanh đến mức mắt thường không thể nắm bắt được.
Thần Hỏa Tôn Giả lập tức bị túm lấy, sau đó Lâm Chính bỗng trầm người xuống, quật mạnh ông †a xuống đất.
Rầm!
Một tiếng nổ lớn đủ để chấn động cả Giang Thành vang lên.
Mặt đất rung chuyển, sóng xung kích hất đổ tất cả xe cộ trên con đường.
Đám người Dương Hoa bị thổi cho tan tác, ngã dúi dụi.
Ngay cả đám đội trưởng Trương ở bên ngoài cũng bị hất bay đi.
"Xảy ra chuyện gì vậy?".
"Lại nổ rồi! Lại nổ rồi!".
"Trời ơi! Hôm nay là ngày tận thế sao?". "Mau chạy thôi! Mau chạy thôi!".
Những người dân Giang Thành không rõ chân tướng đều hoảng loạn kêu lên, bỏ chạy thục mạng.
Cả Giang Thành rơi vào hỗn loạn sợ hãi.
Tử Long Thiên giơ hai cánh tay ngang ngực, chặn luồng xung kích này lại.
Sau khi bụi bặm lắng xuống, ông ta vội ngước lên nhìn.
Chỉ thấy Lâm Chính lúc này đã thay đổi hoàn toàn.
Đôi mắt anh đã giống với Thần Hỏa Tôn Giả ma hóa, trở nên đỏ ngầu, nhưng không phải đỏ như máu, mà giống như bùng lên ngọn lửa, cơ thịt toàn thân căng cứng, từng sợi gân nổi đầy hai cánh tay như những con giun, vô cùng dữ tợn.
Sức mạnh cuồn cuộn men theo cánh tay anh tác động lên người Thần Hỏa Tôn Giả, ông ta bị ấn chặt dưới đất, không thể ngóc được đầu dậy.
Nhưng ông ta đã bị ma hóa nên không biết thế nào là sợ hãi, cũng không dừng lại mà vẫn điên cuồng giấy giua, lòng bàn tay tế ra ngọn lửa, đánh về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính mình đồng da sắt, vững như Thái Sơn, mặc cho Thần Hỏa Tôn Giả tấn công tới tấp, anh vẫn bất động không chút suy suyển.
"Người này... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?".
Ngay cả Thần Võ Tôn cũng kinh hãi trước cảnh tượng này.
Đúng lúc này, Lâm Chính lại tóm Thần Hỏa Tôn Giả lên rồi nện mạnh xuống đất.
Rầm! Lại một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Nhưng tất cả vẫn chưa kết thúc!
Anh lại giơ cánh tay, nhấc bổng Thần Hỏa Tôn Giả lên, sau đó ném mạnh xuống đất.
Rầm! Lặp đi lặp lại.
Rầm!
Rầm
Rầm!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!