Lâm Chính quên hết mệt mỏi, cố gắng bò dậy, mở hẳn lắp lò ra. Trong nháy mắt, một mùi thuốc. thơm ngát xộc lên mũi tỏa ra khắp phòng.
Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa nín thở. Lúc này bọn họ đã mềm nhữm ra đất, đến cả hơi thở cũng trở nên vô cùng yếu ớt thì làm sao có thể cảm nhận được sức hấp dẫn của mùi thuốc.
Lâm Chính lấy ra một chiếc hộp, đặt viên tròn tròn sáng hơn cả trân châu vào trong, sau đó cẩn thận đóng nắp lại và cất đi.
'Thế nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Anh lấy ra thêm một chiếc hộp dài, cầm một con dao trèo lên lò thuốc.
Lửa lúc này đã được dập tắt, nhưng nhiệt độ bên trong vẫn khiến người khác phải ngạc nhiên.
Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa trố tròn mắt nhìn Lâm Chính.
Anh đang làm gì vậy? Hai người không hiểu. Cứ thế tầm 10 phút, Lâm Chính mới bước xuống. Anh cẩn thận đặt chiếc hộp lên bàn, sau đó thì mềm nhữn người ngồi ra đất, thở hổn hển. Cơ thể anh bất động, mồ hôi ướt nhẹp, trông vô cùng thảm thương.
Ba người cứ thế nằm vật ra tới nửa ngày mới có sức mà đứng dậy.
“Mọi người vẫn ổn chứ?”, Lâm Chính nuốt một viên đan dược rồi đưa cho hai người kia và hỏi.
“Vẫn ổn..", Thẩm Niên Hoa cố gắng chống tay ngồi dậy, cười một cách yếu ớt: “Thần y Lâm, anh thế nào rồi?”
“Không sao cả”.
“Cuối cùng thì cũng hoàn thành rồi. Chỉ cần kéo dài thêm một phút nữa thôi thi chắc là tôi chết mất", Bạch Nan Ly mỉm cười.
“Yên tâm, có thần y Lâm ở đây, dù có chết thì thần y Lâm cũng sẽ cứu sống lại thôi”, Thẩm Niên Hoa nói.
“Cũng phải..”, Bạch Nan Ly cười ái ngại.
“Thần y Lâm, vừa rồi rõ ràng là tôi thấy anh lấy thuốc ra rồi, anh còn cho dao vào trong đó làm gì vậy? Lẽ nào vẫn còn có cả đan dược khác hay sao?”, Thẩm Niên Hoa tò mò hỏi
“Ồ, tôi lấy ít bột thuốc đó mà”, Lâm Chính mỉm cười.
“Bột thuốc?”
“Đúng vậy, đan dược mà chúng ta luyện ra trải qua quá trình dài mới được luyện thành, mỗi lần nó được nhào nặn trong lò thì đều sẽ có bột rơi ra. Số bột đó cũng có ích. Mặc dù so với viên đan dược hoàn chỉnh, công dụng của chúng kém hơn nhiều nhưng dược lực của chúng vẫn là thứ mà người thường khó có thể tưởng tượng được. Số bột thuốc này cần phải thu thập ngay, nếu để lâu thì dược lực sẽ bị phân tán mất” ,Lâm Chính mỉm cười giải thích.
“Hóa ra là vậy”, Thẩm Niên Hoa hiểu ra. “Thần y Lâm chuẩn bị dao và hộp gỗ trước có lẽ là sớm đã có dự liệu rồi. Anh đúng là quá anh minh”, Bạch Nan Ly cười nói.
“Cũng không hẳn, chẳng qua là có kinh nghiệm mà thôi”.
Lâm Chính lắc đầu vội ngồi xuống ghế và uống một ngụm nước lớn, mỉm cười: “Từ hôm nay cho mọi người được nghỉ, muốn đi đâu thì đi, ăn gì thì ăn, không cần phải khách sáo. Toàn bộ chỉ phí sẽ do Dương Hoa phụ trách. Ngoài ra còn có một thứ muốn đưa cho mọi người.
“Vật gì ạ?”, hai người đồng loạt hỏi.
Lâm Chính đẩy hai viên đan dược tới trước mặt họ và nói: “Dùng đi”.
“Thần y Lâm, đây là thuốc gì vậy?”, Thẩm Niên Hoa thận trọng hỏi.
“Cơ thể hai ngươi vẫn còn độc tố, viên thuốc này có thể giúp hai người giải độc”, Lâm Chính mỉm cười.
Hai người họ giật mình cảm thấy vui lắm. Thế nhưng bỗng có một cảm giác khá dấy lên.
“Thần y Lâm, tại sao lại đưa thuốc giải cho chúng tôi vậy?”, Thẩm Niên Hoa bặm môi, để lộ vẻ thất vọng: “Anh muốn bảo chúng tôi đi sao?”
Lâm Chính khóc dở mếu dở: “Tôi nói thế bao giờ? Tôi chỉ cảm thấy không cần dùng thuốc để khống chế mọi người nữa thôi. Dù sao thì mọi người cũng để tôi tiếp cận với Thiên Tính Gia rồi, tôi có gì phải trăn trở nữa. Đương nhiên, mọi người muốn đi cũng có thể, tôi sẽ không cản. Nhưng nêu như mọi người vẫn muốn ở lại giúp tôi luyện đan thì tôi sẽ vô cùng hoan nghênh”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!