Nghe tin, Lâm Chính quay lại phòng điều trị. Lúc này Kỷ Bằng đã được Triệu Thao đỡ ngồi dậy
Nhìn những người đồng bọn của mình ở trong phòng, sắc mặt Kỷ Băng trở nên vô cùng phức tạp. Dù bọn họ không nói gì nhưng ánh mắt họ thì hiện rõ suy nghĩ, rằng họ ủng hộ quyết định của Kỷ Bằng.
“Có việc gì không anh Kỷ Bằng?”, Lâm Chính bước vào, khuôn mặt anh tái nhợt.
“Thần y Lâm không cần khách sáo như vậy. Gọi tôi là Kỷ Bằng là được. Không có chuyện gì khác đâu chỉ là muốn trả nợ cho thần y Lâm?”
“Trả nợ cho tôi?”
“Đúng vậy, không phải thần y Lâm rất có hứng thú với Tử Vực sao? Mấy người chúng tôi đồng ý cung cấp thông tin của Tử Vực cho cậu”, Kỷ Bằng trầm giọng.
Lâm Chính giật mình, cười chua chát: “Các vị cho rằng tôi cứu các vị là vì muốn có được thông tin của Tử Vực sao? Nếu là vậy thì không cần đâu. Tôi nói rồi, tôi cứu mọi người đơn giản vì kính trọng thôi”, nói xong anh đứng lên định rời đi.
“Thần y Lâm đợi đã”, Kỷ Bằng kêu lên.
Lâm Chính quay lại nhìn. Kỷ Bằng và những người khác nhìn nhau. Mọi người đều gật đầu.
“Thần y Lâm, con người của cậu chúng tôi đã hiểu được phần nào rồi. Trước đó đã mạo phạm tới cậu, mong cậu tha tội. Lần này chúng tôi là thật lòng, tuyệt đối không có ý gì khác. Tử Vực đối xử với chúng tôi như vậy thì chúng tôi cũng không cần phải trung thành một cách ngốc nghếch làm gì nữa. Thần y Lâm, tiếp theo tôi sẽ nói kỹ toàn bộ tin tức của Tử Vực cho cậu, mong cậu có thể ghi nhớ”.
“Điều này...được”, Lâm Chính thở dài.
Kỷ Bằng mừng lắm, lập tức ngồi thẳng người: “Tử Vực, thực ra nằm trong vùng rừng nhiều chướng khi của dãy nũí Cực Tây Linh Sơn. Tử Vực có tất cả bảy thế gia lớn, nhà họ Mạc là gia tộc số một ở đây...”
Ba ngày tiếp theo, Lâm Chính luôn ở trong phòng. Kỷ Bằng là đội trưởng đội quân tinh nhuệ của Tử Vực, chức vụ dù không cao nhưng cũng không phải là thấp. Tin tức mà hắn cung cấp chắc. chắn là có tác dụng.
Lâm Chính nghe xong thì tỏ ra trầm ngâm. Theo như những gì mà Kỷ Bằng nói thì Tử Vực là thế tộc có võ công vô cùng cao cường. Thực lực đám người của Tử Vực đã không còn thuộc phạm vi mà Lâm Chính biết nữa rồi.
Ví như đám người Kỷ Bằng này, ở Dương Hoa cũng chỉ có Tào Tùng Dương, Nguyên Tinh - những cao thủ hàng đầu mới đối phó được.
Kỷ Bằng chỉ làm một đội quân thuộc hàng ngũ tinh nhuệ thôi, chưa được coi là cao thủ tuyệt đỉnh
trong nội tộc. Thế gia cao võ không phải là đối tượng mà các thế gia ẩn thế có thể so sánh được.
“Chẳng trách người của tôi không thể nào vào được Tử Vực. Một nơi mà cao thủ nhiều như vậy thì người của tôi chỉ cần tiếp cận thôi là sẽ bị phát giác ngay...”, Lâm Chính thầm thở dài.
Sau ba ngày, Kỷ Bằng cũng nói ra hết được thông tin liên quan tới Tử Vực: “Thần y Lâm, những thông tin mà chúng tôi biết về Tử Vực có từng đó thôi, cậu tự tính toán xem thế nào”, Kỷ Băng nói.
“Được, cảm ơn”, Lâm Chính gật đầu: “Tôi sẽ điều chỉnh đồng thời sắp xếp. Tử Vực chắc chắn sẽ còn ra tay với Giang Thành, tôi phải chuẩn bị trước, mọi người nghỉ ngơi đi”.
“Không cần đâu thần y Lâm, mấy người chúng tôi quyết định rời khỏi Giang Thành và sống ẩn. Dù sao thì chúng tôi cũng không thể về Tử Vực nữa rồi, chỉ hi vọng thần y Lâm có thể hỗ trợ chút kinh phí để chúng tôi có thể tới nơi khác sống”, Kỷ Bằng chắp tay.
“Điều này...được...tôi sẽ sắp xếp ngay”, Lâm Chính lập tức đồng ý. Anh bước ra khỏi phòng thì Từ Thiên bước tới.
“Chuẩn bị cho mỗi người bọn họ năm triệu tệ rồi cho họ hai chiếc xe”, Lâm Chính dặn dò.
“Vâng”, Từ Thiên cúi mình, mỉm cười: “Chủ tịch Lâm, mọi chuyện xong chưa ạ?”
“Xong rồi, liên quan tới Tử Vực, tôi biết cũng tương đối rồi”, sắc mặt Lâm Chính không hề để lộ vẻ vui mừng mà là vẻ lo lắng.
“Chủ tịch, sao cậu không vui vậy?”, Từ Thiên tò mò hỏi.
“Tử Vực mạnh hơn tôi tưởng tượng quá nhiều”, Lâm Chính lắc đầu.
"Xem ra chúng ta chuẩn bị vẫn còn chưa đủ", Từ Thiên lẳng lặng gật đầu, dường như ý thức ra được điều gì đó.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!